Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 230: Chỉ cần ta đủ vô lại, ba ba liền đối ta không có biện pháp (length: 8296)

Tư Thừa Trạch lúc này mới phát hiện Mạc Nghệ người này rất tỉnh táo, dù có khiêu khích thế nào cũng không khơi dậy được cảm xúc trong lòng hắn.
Tư Thừa Trạch nóng nảy lại mở miệng:
"Ngươi làm sao đi chứng minh? Những thứ có thể hiện trên mạng cho mọi người thấy, đều là do Cố Uyên điều khiển tạo ra, tình huống thật sự căn bản sẽ không đưa ra ánh sáng.
Dư luận đã sớm nghiêng về phía Cố Uyên, ngươi rất khó nhìn thấy sự thật."
Mạc Nghệ không nhanh không chậm lại rót trà cho Tư Thừa Trạch, trong lòng đã có tính toán, nói năng cũng thong thả:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ tin bất cứ tin đồn nào, chuyện có hạnh phúc hay không, ta sẽ nghe chính Lâm Chỉ Khê nói.
Ta tuy sẽ không mù quáng nhúng tay vào cuộc sống của người khác, nhưng nếu Lâm Chỉ Khê thật sự rơi vào vực sâu, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Tư Thừa Trạch buồn bã uống trà, Tư Thừa Trạch có thể thấy được sự quan tâm của Mạc Nghệ dành cho Lâm Chỉ Khê qua ánh mắt hắn, nếu nói hắn không có chút tình cảm nào với Lâm Chỉ Khê, Tư Thừa Trạch tuyệt đối không tin. Dù sao, không có tình cảm sẽ không nhớ bóng lưng người ta nhiều năm như vậy, không có tình cảm sẽ không mang theo bức họa đó về nước.
Ban đầu Tư Thừa Trạch nghĩ rằng chỉ cần cho Mạc Nghệ một cái cớ đường hoàng, hắn liền sẽ nhân cơ hội nhúng tay vào mối quan hệ của Cố Uyên và Lâm Chỉ Khê, dù sao ai cũng có tư tâm.
Nhưng Mạc Nghệ người này rất lạ, tấm lòng rộng mở của hắn khiến Tư Thừa Trạch có chút khó tin, Tư Thừa Trạch không biết có phải giới nghệ thuật gia ai cũng cố chấp như vậy không, chỉ có thể buồn bã thở dài:
"Có lẽ ngươi cứ mãi chuyên tâm vẽ tranh, không biết giới giải trí này hiểm ác thế nào, nó đơn giản có thể ăn thịt người, ta đã từng cũng vì danh lợi mà lạc mất chính mình.
Nếu không phải ta bị u mê, cũng sẽ không để Cố Uyên có cơ hội lợi dụng, hiện tại ta thật sự rất hối hận, là ta không bảo vệ tốt Lâm Chỉ Khê, luôn cảm thấy tình cảnh hôm nay đều là do ta gây ra, ta có lỗi với Lâm Chỉ Khê.
Ta không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Lâm Chỉ Khê nữa, hiện tại ta chỉ có thể đặt hy vọng vào ngươi, chỉ cần để Lâm Chỉ Khê thoát khỏi bể khổ, ta làm gì cũng được. Ngươi cần ta làm gì cứ mở miệng!"
Tư Thừa Trạch từng đóng vài bộ phim, diễn xuất tuy không đặc biệt xuất sắc nhưng ứng phó với loại tình huống này vẫn là dư sức, vài câu nói rất chân thành.
Mạc Nghệ lại thờ ơ nhìn mặt Tư Thừa Trạch.
Hắn luôn luôn hờ hững như vậy, khiến Tư Thừa Trạch trong lòng có chút hoảng sợ, hắn căn bản không đọc được cảm xúc của Mạc Nghệ, cũng không biết hắn tin lời mình đến mức nào. Càng uống trà càng thấy đắng.
Uống trà xong, Mạc Nghệ vẫn tao nhã lịch sự chào tạm biệt hắn.
Tư Thừa Trạch đi được một đoạn xa mới chợt phát hiện ra, hắn và Mạc Nghệ nói chuyện với nhau lâu như vậy, cung cấp nhiều thông tin như vậy, Mạc Nghệ mãi đến khi chia tay cũng không hề hỏi thông tin liên lạc của hắn.
Tư Thừa Trạch nhất thời cũng không biết đây là do Mạc Nghệ sơ ý hay là hắn cố tình.
Mạc Nghệ trở về khách sạn, trời đã tối, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm thông tin của Cố Uyên và Lâm Chỉ Khê.
Hôm nay Tư Thừa Trạch đến tìm hắn và nói Cố Uyên là người trong giới giải trí, vậy thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Mạc Nghệ không phải không tin Tư Thừa Trạch, nhưng khi Tư Thừa Trạch nói hắn từng lạc lối trong giới giải trí, không bảo vệ tốt Lâm Chỉ Khê, trong mắt Mạc Nghệ, hắn đã bị loại rồi.
Dù tình cảnh hiện tại của Lâm Chỉ Khê thế nào, dù hắn có ra tay giúp đỡ hay không.
Loại người vì ham lợi mà đối xử tệ với Lâm Chỉ Khê như Tư Thừa Trạch, Mạc Nghệ khinh thường, cũng không xứng làm đồng minh của hắn.
Vì vậy, việc hắn chào tạm biệt Tư Thừa Trạch là thật, không cần gặp lại loại người đó.
Mạc Nghệ âm thầm quyết định, nếu tình cảnh của Lâm Chỉ Khê thật sự khó khăn, hắn sẽ cho nàng quyền được chọn một cuộc sống khác!
Lâm Chỉ Khê không hề hay biết, vừa cùng Cố Uyên về đến nhà, Phương dì ra đón, ân cần hỏi han:
"Mộ Cẩm Quân hôm nay thi đấu thế nào? Thắng không?"
Lâm Chỉ Khê hào hứng gật đầu, Phương dì nở nụ cười tươi, giọng nói ấm áp:
"Tốt quá rồi, hồi nhỏ hắn cứ hay đánh nhau với Cố Uyên, ta thật không ngờ, lớn lên hắn không đánh nhau với người bên cạnh nữa mà lại đi đánh trong game, vẫn lợi hại như vậy!"
Cách ví von của Phương dì khiến Lâm Chỉ Khê không nhịn được phì cười, ngẩng lên nhưng vẫn không thấy Ninh Ninh chạy tới, nghi hoặc hỏi:
"Phương dì, Ninh Ninh đâu?"
Phương dì nghe vậy lại không nhịn được cười trên mặt:
"Ninh Ninh về nhà sốt sắng ăn uống xong liền đi ngủ rồi!
Ta lo lắng có phải thằng bé không khỏe, theo sau xem thử, không ngờ, nó...Nói không rõ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem!"
Phương dì đột nhiên giở giọng bí mật, Lâm Chỉ Khê hơi ngạc nhiên, Cố Uyên cũng đi theo Phương dì.
Phương dì khẽ khàng mở cửa phòng ngủ chính, dùng tay chỉ, Lâm Chỉ Khê kinh ngạc nhìn Ninh Ninh bé nhỏ đang ngủ rất ngon giữa chiếc giường lớn!
Lâm Chỉ Khê muốn cười nhưng lại sợ làm ồn đến đứa trẻ, Cố Uyên thì cau mày khó chịu, không chút nể tình chê bai:
"Thằng nhóc này, học được cách ăn vạ à? Biết rõ hôm nay muốn tự mình ngủ nên đánh đòn phủ đầu, ngủ trong phòng ngủ chính?
Hôm nay đi nhà trẻ cả ngày suy nghĩ, nghĩ ra cái kế này à? Có ý gì đây, là chỉ cần ta đủ vô lại thì ba ba cũng không làm gì được ta?"
Cố Uyên vừa nói vừa muốn vào phòng đánh thức Cố Vũ Ninh, Lâm Chỉ Khê cười khì khì kéo tay Cố Uyên lại, giữ chặt:
"Đừng đi, con ngủ rồi, ngủ ngon như vậy mà, ta không nỡ để anh đánh thức đâu, con nít lâu lâu nghịch một chút thì sao chứ?
Anh cái đồ ba ba sói xám thỉnh thoảng cũng phải để Ninh Ninh nhà ta thở một hơi chứ.
Thật ra, Ninh Ninh quậy phá với chúng ta, em vui lắm đấy.
Ninh Ninh trước mặt em cứ mãi cẩn thận từng ly từng tí, còn bé xíu đã mang trong lòng quá nhiều chuyện.
Con sợ làm mẹ tức giận, sợ mẹ không thích, sợ mình không ngoan thì sẽ mất mẹ.
Khi tham gia show cho em bé, em vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Tinh Tinh có thể vui vẻ, thoải mái như vậy?
Là vì Hạ Mộc cho con không gian tự do.
Em cũng muốn để cuộc sống của Ninh Ninh ở nhà được tự do thoải mái, có thể nổi hứng quậy phá một chút, em thật sự rất nhẹ nhõm.
Đây là nhà của con, là nơi con thoải mái nhất, hiện tại cuối cùng con đã biết mẹ cũng sẽ cưng chiều con, cũng sẽ bao dung con nghịch ngợm.
Để Ninh Ninh cảm nhận được tình yêu của em, để Ninh Ninh biết con cũng là đứa trẻ được yêu thương, đây là việc mà em luôn muốn cố gắng thực hiện!"
Cố Uyên bị Lâm Chỉ Khê nói khiến dừng bước, đáy lòng bỗng nhiên có chút may mắn, tìm được Lâm Chỉ Khê nhất định là phần thưởng lớn nhất mà ông trời ban cho hắn, Lâm Chỉ Khê hiền lành luôn nỗ lực hết mình mang đến sự ấm áp vô hạn cho người bên cạnh.
Phương dì nghe Lâm Chỉ Khê nói cũng đầy mắt cảm động.
Mặc dù Cố Uyên dạy Ninh Ninh rất tốt, nhưng dù sao thì thằng bé vẫn là trẻ con, Phương dì không phải không lo lắng, bà cũng cảm thấy Ninh Ninh quá hiểu chuyện, sẽ mất đi sự ngây thơ vui vẻ của trẻ con.
Cũng may có Lâm Chỉ Khê, nàng sẽ thật lòng suy nghĩ cho Cố Vũ Ninh, nàng sẽ cho Cố Vũ Ninh một tuổi thơ không lo không nghĩ.
Lâm Chỉ Khê thấy Cố Uyên không nói gì, cho là anh vẫn còn muốn đi "bắt nạt" Ninh Ninh, liếc mắt nhìn Phương dì bên cạnh, nghịch ngợm mở miệng:
"Phương dì, tối nay mọi người ăn gì vậy, còn đồ ăn thừa không? Bọn con vội về nên chưa ăn cơm, bụng em đói meo rồi!"
Cố Vũ Ninh đang giả bộ ngủ nhỏ xíu nghe thấy liền dựng lỗ tai lên, Đậu Đậu đưa cho cậu cái kế chơi xấu này thì hay thật, chỉ là hơi hại người!
Mẹ nói đói bụng rồi kìa, cậu còn để dành cho mẹ hạt dẻ hầm thịt bò ngon ơi là ngon, nhưng giờ cậu đang giả ngủ, căn bản không nói được!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận