Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 332: Ngươi dự định làm sao phụ trách, để cho ta nhìn xem thành ý của ngươi (length: 8119)

Mạc Nghệ một mực tính toán thời gian, biết sắp tới chương trình sẽ ghi hình, sớm hỏi Tần Tư Tuyết về chuyến bay, hắn cảm thấy, hắn hẳn là thể hiện tình hữu nghị của người chủ nhà, cho dù chỉ có thể xem bên ngoài ống kính, người ta đến thì vẫn cứ phải đón tiếp.
Tần Tư Tuyết gửi thông tin chuyến bay cho Mạc Nghệ, trong nước đã là đêm khuya, bên Mạc Nghệ thì mặt trời đang mọc rất rực rỡ.
Không biết vì sao, Mạc Nghệ luôn cảm thấy, hắn ở chung với nhỏ du học sinh lâu, giống như cũng trở nên tràn đầy sức sống hơn một chút.
Trước đây hắn không để ý nhiều đến cảnh sắc, giờ cũng bắt đầu có chút rung động, mặt trời rõ ràng ngày nào cũng mọc, hôm nay lại làm cho hắn cảm thấy đặc biệt khác lạ!
Mạc Nghệ nhìn những bức tranh bày trong phòng vẽ, giơ tay chụp một tấm, nhân lúc Tần Tư Tuyết chưa ngủ thì gửi qua.
Tần Tư Tuyết cuộn mình trong chăn nhìn bức tranh Mạc Nghệ gửi, hơi ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Trình Thư Nghiễn đang đọc sách ở bên cạnh nghe thấy liền ngước mắt, liếc nhìn tin nhắn Wechat của Mạc Nghệ, tức giận bĩu môi.
Tần Tư Tuyết liên tục nhấn vào màn hình bằng ngón tay dài, hàng loạt lời khen ngợi nhanh chóng gửi qua:
"Học trưởng vẽ hả? Trời ạ!
Nhìn phong cách tranh ta có thể đoán là tranh của ngươi, nhưng màu sắc sử dụng này không phải là phong cách của ngươi, tâm trạng của ngươi có phải đã thay đổi rất lớn không?
Ta chưa từng thấy ngươi vẽ một bức tranh nào tươi sáng như vậy, tranh của ngươi bình thường, cho dù vẽ cảnh tượng tràn đầy sức sống, cũng luôn vô tình hay cố ý để lộ ra vài tia bi thương.
Trước kia ta cảm thấy ngươi đang cố gắng truyền tải tâm trạng của mình, hôm nay nhìn thấy bức tranh này, ta đột nhiên cảm thấy học trưởng đã vẽ ra một loại cảm giác tràn đầy sinh lực!
Thật ra, ta biết ngươi lâu như vậy, vẫn muốn nói với ngươi, trên thế giới có rất nhiều người và sự ấm áp, đừng nên mãi tự nhốt mình trong phòng vẽ, thế giới này, luôn có một ngọn đèn vì ngươi mà sáng!
Ta hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, học trưởng đã tìm được người đó!"
Tần Tư Tuyết gửi tin nhắn Wechat xong, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.
Trình Thư Nghiễn hoàn toàn không ngồi yên được nữa, chữ trong sách không thể nào vào đầu!
Hắn muốn biết bà xã mình hơn nửa đêm lại gửi cho Mạc Nghệ một tin nhắn Wechat dài như vậy, bên trong rốt cuộc là nội dung gì.
Trong lòng hắn tò mò muốn chết, nhưng mặt lại nhất quyết không chịu quay sang nhìn, trong lòng buồn bực, không nhịn được muốn thở dài.
Mạc Nghệ nhận được tin nhắn trả lời của Tần Tư Tuyết, ý cười cũng lặng lẽ nở trên khóe miệng.
Đôi khi, một bức tranh có thể thể hiện lòng người, lúc hắn vẽ bức tranh này, trong đầu toàn là hình ảnh nhỏ du học sinh mang vác bàn vẽ, dáng vẻ lảo đảo xiêu vẹo! Còn có cả hình ảnh ngôi nhà được nàng trang trí đầy màu sắc.
Phong cách trước đây của hắn, quả thực rất ít khi dùng nhiều màu sắc, chuyện này có liên quan đến tuổi thơ của hắn, khi còn bé ở cô nhi viện vì không có điều kiện, hắn luôn dùng cành cây vẽ trên mặt đất, căn bản không cần đến màu sắc.
Về sau Lâm Chỉ Khê mang cho hắn phấn viết, nhưng phấn viết cũng chỉ có mấy loại, màu sắc cũng rất hạn chế. Đến mức, tranh của hắn tạo thành một thói quen.
Hiện tại, giống như có người, lặng lẽ mở ra một khe hở trong trái tim hắn, người nàng còn chưa tiến vào, liền đã đốt lên cho hắn một thế giới rực rỡ muôn màu.
Mạc Nghệ nhìn điện thoại cười cười, gửi cho nhỏ du học sinh một tin nhắn:
"Lần trước nói về bữa tiệc, ta muốn thực hiện, trưa nay ngươi có thời gian không?"
Hạ Tiểu Noãn đang gà gật ngủ trên lớp bị điện thoại rung làm tỉnh cả người. Cô thờ ơ móc điện thoại ra nhìn, đột nhiên trợn to mắt, cả người có chút phấn khởi. Thiếu chút nữa cô đã hét lên vì kích động trên lớp!
Vì tối hôm qua thức đêm vẽ tranh rất lâu, sáng nay lại dậy quá sớm, Hạ Tiểu Noãn sớm đã mơ màng, căn bản không biết được trong tiết học công khai lại có một kẻ kỳ quái xâm nhập!
Ngay khi Hạ Tiểu Noãn suýt chút nữa đã vui vẻ muốn nhảy cẫng lên tại chỗ thì người đứng sau đã đè xuống vai cô.
Hạ Tiểu Noãn quay lại, nhất thời ngẩn người, thiếu niên kỳ quái mà lần trước cô gặp, tươi cười rạng rỡ, nhỏ giọng nói với cô:
"Sao sáng sớm ngươi lại vừa mộng du vừa hưng phấn thế? Tình tình của ngươi cũng bất ổn quá, ngươi xem, chúng ta lại gặp nhau rồi, bữa cơm đã hẹn, hay là định vào hôm nay luôn?"
Hạ Tiểu Noãn đắc ý vẫy vẫy điện thoại trước mặt hắn, mặt mày đầy nụ cười gian xảo, trong giọng nói còn có chút khoe khoang:
"Có hẹn quan trọng rồi, không rảnh!"
Hạ Tiểu Noãn nói xong liền quay người đi, vui vẻ trả lời tin nhắn của Mạc Nghệ, thiếu niên kỳ quái ngồi sau lưng cô lại ngơ ngác. Vừa rồi hắn tỉ mỉ nhìn vào điện thoại, giờ phút này trong lòng chỉ có sự mờ mịt, chữ tiếng Trung trên điện thoại, hắn một chữ cũng không hiểu!
Tần Tư Tuyết lòng đầy bát quái đợi thật lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của Mạc Nghệ tránh nặng tìm nhẹ:
"Thử một phong cách mới thôi, cảm giác có vẻ cũng không tệ, tính ra chênh lệch giờ giấc, bên kia của ngươi chắc là khuya rồi, mau đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon!"
Tần Tư Tuyết gấp đến mức vò đầu bứt tai, ném mạnh điện thoại sang một bên, bĩu môi tắt đèn trong phòng ngủ.
Trình Thư Nghiễn trong lòng càng ủy khuất, hắn một mực ngồi bên cạnh đọc sách, mặc dù hắn hiện tại chẳng thể vào chữ nào, nhưng bà xã hắn lại tắt đèn?
Trình Thư Nghiễn một tay khép cuốn sách trên tay lại, u oán lên tiếng:
"Bà xã, có khả năng nào, sách của ta còn chưa đọc xong không?"
Lúc này Tần Tư Tuyết mới giật mình lại mở đèn lên, vẻ mặt đầy hối lỗi:
"Tê, ngươi đang đọc sách hả? Ta không để ý! Ta vừa nhìn tranh của học trưởng quá chăm chú, hắn vẽ một bức tranh có phong cách khác lạ, ta nói tâm trạng hắn thay đổi, hắn còn không chịu thừa nhận!"
Giọng của Trình Thư Nghiễn lại càng u oán hơn:
"Ý của ngươi là? Vì tranh của người đàn ông khác mà ngươi không để ý đến ta hả? Ta to lớn thế này, ngồi ở đây mà ngươi không thấy?"
Tần Tư Tuyết trong lòng cười trộm, nàng có vẻ ngửi thấy vị chua trong giọng nói của Thư Nghiễn ca ca, nhịn không được xích lại gần bên cạnh hắn, thân mật rúc vào trong lòng hắn, giọng nói tràn đầy thành khẩn:
"Sao có thể? Ta chỉ là cùng học trưởng tiến hành thảo luận nghiên cứu học thuật quá chăm chú thôi, tắt đèn của ngươi, đơn thuần là ngoài ý muốn! Nếu trong lòng ngươi có bất mãn, ta có thể chịu trách nhiệm cho sự ngoài ý muốn này."
Tần Tư Tuyết thân mật tựa vào lòng Trình Thư Nghiễn, Trình Thư Nghiễn trong nháy mắt mềm nhũn, nhìn thấy vẻ mặt có chút nghịch ngợm của nàng, căn bản không nỡ trách móc nặng lời, cúi đầu lướt nhẹ hôn lên môi nàng một cái, mở miệng như đang thương lượng:
"Ồ? Vậy ngươi định chịu trách nhiệm thế nào, để ta xem thành ý của ngươi xem sao?"
Tần Tư Tuyết đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên vai Trình Thư Nghiễn, xích lại gần tai hắn, giọng nói lại thấp lại mập mờ:
"Ta có thể chịu trách nhiệm cùng Thư Nghiễn ca ca cùng nhau nghiên cứu thảo luận một chút về kết cấu nhân thể!"
Đại não Trình Thư Nghiễn oanh một tiếng, hoàn toàn mất kiểm soát, bà xã của hắn luôn có thể nhẹ nhàng nắm giữ hắn, hắn căn bản không chịu nổi bất kỳ sự trêu chọc nào, lần này, đến lượt Trình Thư Nghiễn đưa tay tắt đèn phòng ngủ.
Bầu không khí mập mờ trong phòng ngủ dần dần ấm lên.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng khóc vội vàng không kịp chuẩn bị, Đậu Đậu vừa khóc thút thít vừa gõ cửa:
"Ma Ma, Đậu Đậu gặp ác mộng, sợ lắm, hôm nay Đậu Đậu muốn được mẹ ôm ngủ!"
Tần Tư Tuyết lập tức từ trên giường bật dậy, lại mở đèn phòng ngủ, sốt sắng hoảng hốt mở cửa, ôm Đậu Đậu đang khóc nức nở vào lòng.
Trình Thư Nghiễn ngồi trên giường hung hăng tê một tiếng, trong lòng tính toán: Tiêu bao nhiêu tiền, thì mới có thể cho con gái mình thường trú trong chương trình em bé tổng mùa tới? Hắn rất muốn cho con gái đi rèn luyện rèn luyện!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận