Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 308: Hắn cảm giác mình cả đời này, gặp phải lớn nhất quý nhân, chính là Cố Uyên! (length: 8407)

Tô Diệc Tinh hếch mặt lên: "Ngươi mà nói cái này, ta quá có quyền phát biểu luôn! Lại gần tai Ninh Ninh, cười gian xảo nói:
"Tinh Tinh liếc mắt là nhận ra chiếc váy đó là do dì vẽ rồi, váy vẽ trên giấy mà thành hình được, Tinh Tinh thấy thế nào cũng thần kỳ.
Chú Cố Uyên chắc chắn là muốn làm dì bất ngờ, anh Ninh Ninh phải cùng Tinh Tinh giữ bí mật chuyện này.
Chú Cố Uyên biết tạo bất ngờ thật, không giống cái tên chết tiệt ba ba của ta, cuối cùng toàn làm hỏng chuyện! Đến lúc đó dì nhìn thấy váy mình vẽ có thể mặc được, chắc chắn siêu vui vẻ luôn!"
Cố Vũ Ninh thấy Tinh Tinh nói đúng, giơ ngón út ra móc nghéo tay với Tinh Tinh:
"Vậy mình hứa đấy, Tinh Tinh với Ninh Ninh không ai được nói nhé! Đây là bí mật của tụi mình!"
Cố Uyên nhìn hai đứa quỷ nhỏ hứa hẹn nghiêm chỉnh, yên tâm cong môi cười nhẹ, ngẩng mắt nhìn tiểu trợ lý, mở miệng hỏi:
"Đồ đạc trong nhà giao cho cậu buổi sáng đã chuyển xong hết chưa? Xem thế nào? Có vấn đề gì về chất lượng không? Có vừa ý không?"
Tiểu trợ lý ngơ ngác gãi đầu:
"Đồ anh chọn đương nhiên là ổn rồi, có điều không giống phong cách thường ngày của anh! Anh hỏi tôi có vừa ý không để làm gì? Có phải tôi ở đâu!"
Cố Uyên lại cười:
"Chuyện công ty giải quyết cũng gần xong rồi, chuẩn bị xe đi thôi, hôm nay còn chỗ muốn đi."
Tiểu trợ lý không dám chậm trễ, lái xe từ bãi đậu ngầm lên, Cố Uyên một tay nắm Cố Vũ Ninh một tay nắm Tinh Tinh nhỏ từ tập đoàn Cố thị đi ra, lên xe, buột miệng "Đi bệnh viện!"
Tiểu trợ lý trong lòng kinh hãi, vội từ ghế lái quay đầu lại, nhìn tới nhìn lui Cố Vũ Ninh và Tinh Tinh nhỏ, giọng có chút hoảng:
"Sao đột nhiên lại thế này? Ai bị bệnh hay bị thương rồi? Sao tôi đi có một lát mà đã có chuyện vậy?"
Cố Vũ Ninh và Tô Diệc Tinh ngơ ngác nhìn nhau, Cố Uyên nhíu mày mở miệng:
"Bị thương gì chứ, hôm nay ai xuất viện mà cậu không biết?"
Tiểu trợ lý mới chợt nhận ra:
"Đây là muốn đưa Ninh Ninh với Tinh Tinh theo cùng để đón sao? Phí nhân lực quá vậy?
Tôi tan làm tự đi được mà, tại cha tôi xuất viện còn muốn tới bệnh viện phục hồi chức năng, đồ trong nhà tôi dọn xong hết rồi. Chờ đến tối rồi đi đón cũng được mà!"
Cố Uyên bất mãn chế giễu:
"Cậu ở đó, cách bệnh viện xa thế kia, tàu điện ngầm phải trung chuyển hai lần mới tới được, mà bảo là phục hồi, đúng là hành người ta.
Đừng nói nhảm nữa, nghe tôi, lái về hướng bệnh viện đi!"
Trong đầu tiểu trợ lý chợt lóe lên chiếc tủ áo bằng gỗ chạm trổ được chuyển vào phòng ngủ chính buổi sáng nay, như thể có khớp nối nào đó đã thông, nơm nớp lo sợ hỏi:
"Tôi nói thế này không biết có phải là tự mình đa tình không, buổi sáng cái nhà kia phải đồ vào, lại gần bệnh viện như vậy, ánh nắng lại tốt thế kia, chẳng lẽ là chuẩn bị cho tôi sao?"
Cố Uyên nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu trợ lý trợn tròn mắt:
"Cái này... cái này sao có thể được? Khu đó đất tấc vàng, tôi cũng từng nghĩ sau này có thể mua một căn nhà như thế đón ba mẹ tới, nhưng tôi muốn tự mình cố gắng, không... không ngờ lại..."
Tiểu trợ lý còn chưa nói hết câu đã bị Cố Uyên lạnh lùng ngắt lời:
"Không gì không thể. Tập đoàn Cố thị lớn như vậy, còn không cho nhân viên được một căn phòng nhân viên à? Đừng nhiều lời, lái xe đi!"
Tiểu trợ lý khởi động xe, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hơi chói mắt.
Tiểu trợ lý cảm giác hốc mắt mình hơi ướt, có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, khiến cậu không thể thốt lên lời nào, lòng biết ơn Cố Uyên cứ dâng lên.
Tiểu trợ lý dạo gần đây cứ phiền muộn mãi, mình ở xa như vậy, mà ba mẹ lại chưa quen với thành phố này, ban ngày cậu còn phải đi làm, chuyện phục hồi chức năng này không biết làm sao!
Cậu thậm chí đã chuẩn bị tự mình trải nghiệm cho ba mẹ biết cách đi tàu điện ngầm như nào.
Cũng nghĩ, nếu không được, thì thuê một căn hộ ở gần bệnh viện cho ba mẹ.
Nhưng không ngờ, Cố Uyên đã sớm nhìn thấy hết tất cả, thậm chí, đến cả đồ đạc trong nhà cũng lo liệu cho cậu rồi.
Cậu cảm thấy cả đời này, người cậu gặp được tốt nhất, chính là Cố Uyên!
Tô Diệc Tinh đều thấy hết tất cả, cậu bé trong lòng càng thêm sùng bái Cố Uyên.
Cậu biết, chú Cố Uyên tốt với tất cả mọi người, chú ấy là người mạnh mẽ thật sự, luôn quan tâm đến mọi người bên cạnh!
Ba mẹ của tiểu trợ lý một lần nữa thấy được vị sếp mặt lạnh tim nóng của con mình, thật thà chất phác, họ có chút e dè.
Biết sếp của con mình cố ý đến đón, họ cảm động không nói nên lời. May sao Tinh Tinh và Ninh Ninh lễ phép chào hỏi họ, người già thấy trẻ con lúc nào cũng quý mến.
Tiểu trợ lý làm thủ tục xuất viện xong, đưa ba mẹ cùng nhau về chung cư mà cậu mới tới sáng nay.
Vừa bước vào nhà, ba mẹ đã bị căn phòng lớn làm cho ngỡ ngàng, lắc đầu với tiểu trợ lý:
"Con cố ý thuê phòng ở đây sao? Mẹ và cha đã bảo với con rồi mà? Đừng lãng phí tiền, xa một chút cũng không sao, cha với mẹ từ từ đi tàu điện ngầm cũng được mà, sao con lại thuê nhà lớn thế, chắc tốn không ít tiền đâu?"
Tiểu trợ lý còn chưa kịp giải thích, Cố Uyên luôn ít nói, cẩn trọng mở miệng:
"Thưa cô chú không cần lo lắng, đây là phòng nhân viên mà tập đoàn Cố thị ban tặng cho con trai cô chú, không cần trả tiền thuê nhà.
Không phải ai cũng có được căn phòng này đâu, chủ yếu là để cảm ơn cô chú đã nuôi dạy con trai giỏi, nó ở tập đoàn Cố thị thể hiện tốt nên mới được khen thưởng thế này.
Cô chú cứ ở lại thật tốt, chỗ này đi bộ tới bệnh viện chỉ năm phút, rất tiện!"
Cố Uyên vừa dứt lời, hai ông bà vẻ mặt nghi ngờ nhìn con trai mình, ngơ ngác hỏi:
"Đây...đều là thật sao? Con giỏi đến mức vậy hả? Ở công ty lớn mà được khen thưởng lớn như này? Ba mẹ cũng không dám mơ! Tổ tiên nhà mình đúng là bốc khói xanh rồi!"
Tiểu trợ lý nhìn cha mẹ mình mặt mày mừng rỡ xen lẫn tự hào, không kìm được gật đầu mạnh mẽ.
Cậu biết, Cố Uyên cẩn thận sợ cha mẹ mình lo lắng, mới nói vậy thôi, cậu nhìn thấy khóe mắt của mẹ hằn lên vết chân chim khi cười. Biết rằng, con trai mình có thể nổi bật trong mắt họ chính là niềm vui lớn nhất!
Tiểu trợ lý đang ngơ ngẩn thì chuông cửa reo.
Mặt cậu tràn đầy kinh ngạc, Cố Uyên cất bước đi ra mở cửa, mắt tinh Cố Vũ Ninh vội chạy tới, "Mẹ" một tiếng vang lên.
Lâm Chỉ Khê mỉm cười đứng ngoài cửa, giơ món đồ trên tay lên cho Cố Uyên:
"May là không tìm nhầm, em mang hết đồ tới rồi!"
Tiểu trợ lý ngạc nhiên nhìn đồ vật trong tay Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê cười rất ấm áp:
"Chuyển nhà mới thì phải ăn khai trương chứ, em tới ăn lẩu cùng mọi người! Mình nấu lẩu uyên ương nhé, cả cô với mấy đứa nhỏ đều ăn được! Chú mới xuất viện nên em mang theo phần ăn bổ dưỡng nữa! Chúc cả nhà sau này càng ngày càng vui vẻ!"
Nói rồi Lâm Chỉ Khê bước vào, tươi cười chào hỏi ba mẹ của tiểu trợ lý.
Tiểu trợ lý vội cầm đồ trong tay cô, đi vào bếp, dọn dẹp các nguyên liệu nấu ăn đủ màu sắc.
Lâm Chỉ Khê lần đầu đến căn nhà này, cô nhiệt tình vui vẻ, rất được người lớn yêu quý, cùng Ninh Ninh và Tinh Tinh đi theo ba mẹ tiểu trợ lý đi xem hết các phòng, ngắm nghía căn phòng và ban công đầy ánh nắng.
Cô lén chạy đến bên cạnh Cố Uyên, giơ ngón tay cái với Cố Uyên, giọng trầm xuống:
"Ông xã em thật là tuyệt! Em tự hào quá đi!"
Nụ cười trên mặt Cố Uyên bỗng nở rộ!
Lâm Chỉ Khê trong lòng âm thầm cảm thán, kiếp trước Cố Uyên khi sắp lìa đời, từng đứng trước mộ của cô, buồn bã oán trách, nói cô chưa từng khen ngợi hắn một lời.
Kiếp này, cô sẽ nói hết những lời khen ngợi đó ra, cô muốn để Cố Uyên biết hắn trong mắt người khác chói sáng đến nhường nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận