Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 402: Cái này lộn xộn gió, tới vội vàng không kịp chuẩn bị (length: 7797)

Lạc Lê vạn vạn không nghĩ tới, hắn cùng đạo diễn thuyền giấy còn chưa bắt đầu, liền nhận lấy ngàn vạn dân mạng nguyền rủa.
Đậu Đậu cầm giấy cứng liền hỏi chú trong tổ tiết mục có bút không, nói nàng muốn thiết kế trước!
Phó đạo hiểu ý mau chóng cho nhân viên công tác phát cho mỗi đứa trẻ một hộp bút vẽ.
Đậu Đậu vẽ kiểu dáng lên giấy cứng, ngước mắt hỏi ba ba:
"Ba ba, ba xem này, thuyền nên như thế này, người mới ngồi được!
Vừa rồi chú nói, chỉ cần một người ngồi là được, ba ba cứ làm thuyền nhỏ theo Đậu Đậu vẽ đi, tuyệt đối đừng làm du thuyền lớn nha!"
Tần Tư Tuyết ở bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, Đậu Đậu thật hiểu rõ ba ba hắn, sợ ba ba mình quá khoa trương, vung tay một cái là thành công trình lớn!
Trình Thư Nghiễn nhìn bản vẽ thuyền nhỏ hỏng bét của Đậu Đậu nhíu mày:
"Quy mô như thế này của ngươi, dân chài ngồi còn chê!"
Tần Tư Tuyết nhìn mặt Trình Thư Nghiễn, cười gian nói:
"Nhưng mà dân chài nhà ta lát nữa sẽ ngồi thuyền ra biển đó! Cố lên nha, Thư Nghiễn ca ca! Dân chài nhà ta nhất định là nhất luôn đó!"
Tần Tư Tuyết nói một câu nghịch ngợm, mặt Trình Thư Nghiễn dù không có biểu lộ gì, trong lòng thì vui nở hoa, vừa rồi còn ghét cái thuyền giấy này ra mặt, bây giờ không nói hai lời, ngồi xổm xuống bắt đầu nghiên cứu.
Lão bà hắn bảo hắn làm dân chài giỏi nhất, lẽ nào hắn không nên làm cái thuyền này cho thật chắc sao?
Tề Phong Ngôn đầy mình lý luận, ở bên tai Tề Minh Hiên thao thao bất tuyệt, hắn nói muốn nhà kiên cố thì kèo cột không thể thiếu, muốn thuyền chắc chắn thì xương sườn quan trọng nhất.
Tề Minh Hiên tuy nghe hiểu hiểu không, nhưng hắn thấy ba ba mình là người giỏi nhất thế giới, bất kể gặp chuyện gì, ba ba luôn giải quyết nhẹ nhàng, ba ba uyên bác, cái gì cũng biết!
Tề Minh Hiên rất tin tưởng ba ba, ở bên cạnh làm trợ thủ nhỏ cho ba ba, ba ba bảo làm gì, hắn luôn làm nhanh làm tốt.
Tống Mộng Oánh cũng ở bên giúp đỡ, lý thuyết của lão công nàng rất vững, nàng phụ tá cũng rất ăn ý, một nhà ba người khí thế ngút trời!
Tống Mộng Oánh trong lòng không khỏi cảm thán:
Cảm giác cả nhà đồng tâm hiệp lực làm việc, thật ấm áp, tới chương trình này, cái được lớn nhất của nàng là hai vợ chồng có thời gian, cho Minh Hiên được đủ bạn đồng hành!
Nhìn Minh Hiên và ba ba cùng nhau nghiêm túc, trong lòng Tống Mộng Oánh dâng lên vài tia vui mừng!
Ninh Ninh nhỏ dùng tay nhỏ cùng ba ba dùng băng dán giấy cứng trong trong ngoài ngoài dán thật chặt.
Cẩn thận Cố Uyên còn cầm giấy cứng ra bên bờ biển, thử một chút, bảo đảm chúng dính đủ chắc chắn mới thôi.
Lâm Chỉ Khê vẽ hai loại kết cấu thuyền, nàng vẽ rất tinh xảo, nàng còn vẽ rõ cả vị trí đặt giấy cứng.
Ninh Ninh nhỏ ban đầu thấy làm thuyền giấy rất khó.
Nhìn mụ mụ vẽ mới thấy, mụ mụ không chỉ vẽ xong, còn định làm hai chiếc! Chỉ cần làm theo bản vẽ của mụ, ghép giấy cứng lại, sau đó dán băng dính là xong!
Cố Uyên nhìn Lâm Chỉ Khê vẽ hai chiếc thuyền, chỉ tay, nói ngắn gọn cho Ninh Ninh nhỏ:
"Chiếc này, làm ra sẽ đẹp tinh xảo! Rất có phong cách!"
"Chiếc này dù nhìn có hơi cồng kềnh, nhưng nó ở trên nước sẽ ổn hơn chiếc kia! Ninh Ninh chọn cái nào?"
Cố Vũ Ninh không chút do dự chọn chiếc nào vững chắc, hắn không quan tâm chiếc thuyền mình làm có đẹp không.
Lâm Chỉ Khê cũng khẽ cười:
"Ninh Ninh chọn giống mẹ!"
Cố Uyên gật nhẹ, cùng Cố Vũ Ninh ăn ý ghép hình dáng lên thuyền nhỏ của họ!
Mộ Tâm Từ nghe kinh nghiệm từ Ninh Ninh, cầm giấy cứng bắt đầu dán băng dính, Tần Nhiên suy nghĩ một lát, trước cho Mộ Cẩm Quân ngồi lên giấy cứng, tính một người cần mấy tấm giấy cứng ghép lại. Có ý tưởng, mới bắt tay vào làm.
Mộ Tâm Từ nhìn ba ba mụ mụ bận rộn, mình không giúp được gì, sốt ruột chạy qua chạy lại.
Tần Nhiên ném cho Tâm Từ một miếng giấy cứng nhỏ, nói:
"Tâm Từ có thể làm là vẽ lên thuyền một dấu hiệu, để chiếc thuyền này là độc nhất vô nhị!"
Mộ Tâm Từ nghe lời mẹ, đáng tin cậy gật đầu, vẽ lên giấy cứng một công chúa mặc váy, sau đó nghĩ nghĩ, lại vẽ thêm một cái lăng mộ lớn như ở hiện trường khảo cổ. Vẽ xong vui vẻ cầm đến chỗ Mộ Cẩm Quân:
"Ba ba, xem này! Con vẽ xong, ba giúp con viết chữ, rồi gắn lên thuyền, thuyền của Tâm Từ tên là Công chúa Khảo cổ hào!"
Mộ Cẩm Quân nhìn giấy cứng, thấy cái lăng mộ lớn bên cạnh nàng công chúa, hít sâu một hơi, lắc đầu ghét bỏ:
"Tâm Từ, thuyền mình vốn làm rất tốt, tranh của con vừa vào, nhìn sao thấy xui xẻo!"
Mộ Tâm Từ bĩu môi, vừa nói ba không biết gì, vừa cầm giấy cứng đến chỗ phó đạo, ngước nhìn mặt phó đạo, ngọt ngào nói:
"Chú, ba con không biết chữ, chú biết không? Chú giúp Tâm Từ viết nhé?"
Phó đạo không do dự cầm bút, một nét bút liền viết xong chữ, sợ không đủ bắt mắt, còn cố ý phóng to chữ! Viết xong liếc màn hình, không nhịn được cười, đám dân mạng đang thảo luận sôi nổi về mấy đứa bé:
"Mộ Tâm Từ không hổ là con gái của Tần Nhiên!
Ta không ngờ, nàng lại vẽ một cái lăng mộ lớn thế này bên cạnh công chúa, phong cách quái dị, trở tay không kịp!"
"Không biết tại sao, tranh của Tâm Từ vừa ra khiến ta nghĩ tới huyết tinh loli, tính cách của Tâm Từ rất lạ, một nửa đoan trang, một nửa hoang dã!"
"Mộ Cẩm Quân nhìn con gái vẽ mà lắc đầu, nhìn lông mày hắn nhíu lại mà ta không nhịn được cười, công chúa bé nhỏ hắn nâng niu trong tay, họa phong bắt đầu lệch rồi!"
"Mộ Tâm Từ tuyệt thật, Mộ Cẩm Quân không cho nàng viết chữ, nàng đi tìm người khác viết còn thêm câu ba ba không biết chữ! Mộ Cẩm Quân nghe chắc muốn thổ huyết!"
"Mộ Cẩm Quân đường đường là đại thần esport, trong mắt con gái lại là một con sâu dốt chữ!"
Đám dân mạng đang bàn tán rôm rả, Hạ Mộc đặt Tinh Tinh nhỏ lên giấy cứng, bảo hắn đừng nhúc nhích, rồi liếc mắt ra hiệu với Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ lập tức hiểu ý, hai người ăn ý cầm giấy cứng quây xung quanh Tinh Tinh. Dán băng dính sơ sơ lại, mặt mày nhẹ nhõm vỗ tay.
Tinh Tinh nhỏ nhìn mình bị vây trong giấy cứng, lườm Tô Văn Kỳ và Hạ Mộc: "Ma quỷ, các ngươi có ý gì, muốn phái Tinh Tinh đi chèo thuyền hả?"
Hạ Mộc tinh nghịch, cười gian nhăn mày với Tinh Tinh nhỏ:
"Tinh Tinh nhỏ, ngươi tự do rồi! Ba ba mụ mụ lát nữa cho con tự do bay lượn trên mặt nước!"
Tô Diệc Tinh bất đắc dĩ thở dài, Tô Văn Kỳ cười ha hả nhìn Hạ Mộc, cố ý khoa trương đùa:
"Tinh Tinh lúc nhỏ tinh nghịch ta hay nói là sẽ ném nó xuống biển cho nó trôi đi không phải sao? Hôm nay ta nhiều năm mong ước cuối cùng cũng có thể thực hiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận