Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 380: Thúc thúc sáng sớm liền tinh nghịch (length: 7931)

Bầu trời dần dần lóe lên màu bạc trắng, Mạc Nghệ khó mà hình dung tâm trạng đêm qua, hắn trước tiên là vì thấy được Hạ Tiểu Noãn dành cho mình tình yêu mãnh liệt, cùng lúc nhìn thấy nàng tim đập, mặt đỏ khi nghĩ đến mình, trong lòng vô cùng rung động.
Nhưng sau đó, nhìn bản manga của Dạ Mạt, càng thêm tức giận!
Không thể không thừa nhận, Dạ Mạt rất giỏi nắm bắt lòng người, manga của nàng, dù là nét vẽ hay bối cảnh đều không có gì để chê.
Manga của Hạ Tiểu Noãn, rất ít kỹ xảo hoa mỹ, nàng chân thành vẽ ra từng khung cảnh chỉ để ghi lại những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống.
Còn Dạ Mạt, nàng lấy ra tinh hoa trong manga của Hạ Tiểu Noãn, khắc họa một cách tinh tế những rung động và bồn chồn của một cô gái khi đối mặt với người mình thích.
Nếu câu chuyện này là nguyên tác của Dạ Mạt, Mạc Nghệ không nhịn được sẽ vỗ tay tán thưởng nàng, nhưng nó không phải vậy, Dạ Mạt đang đánh cắp tâm huyết của Hạ Tiểu Noãn, điều này khiến Mạc Nghệ làm sao chịu đựng được?
Thảo nào người cởi mở, hay tươi cười như vậy, lại một mình ngẩn ngơ trong phòng học.
Mạc Nghệ không thể tưởng tượng được Hạ Tiểu Noãn nhỏ bé đã phải gánh chịu bao nhiêu lời đàm tiếu. Dù nàng vẫn nở nụ cười khi ở trước mặt hắn, nhưng Mạc Nghệ vẫn xót xa.
Hạ Tiểu Noãn không dám nói chuyện này cho hắn biết, có thể là vì trong đó đều là những chuyện liên quan đến cuộc sống thường ngày của hắn, để hắn thấy được, tâm tình nhỏ bé của nàng sẽ bị hắn nhìn trộm.
Mạc Nghệ ngồi suốt một đêm, eo hơi cứng lại, đứng dậy vươn vai, pha cho mình một cốc cà phê đắng ngắt, nhìn qua khung cửa sổ ánh bình minh đang ló rạng, hắn đã có kế hoạch của mình!
Trong biệt thự, đạo diễn 4 giờ 30 đã rời giường, thu xếp hành lý xong, nhìn đồng hồ báo thức trên tay, chuẩn bị xong cả loa nhỏ, đợi đúng giờ thì cầm loa đi hét vào từng phòng!
Phó đạo âm thầm thu dọn đồ đạc, lườm đạo diễn một cái, trong lòng tính toán lát nữa nếu các vị đại lão mắng chửi người thì hắn nhất định phải đổ hết tội lên đầu đạo diễn!
Thời gian từng giây trôi qua, đạo diễn đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn cất bước đi lên lầu một, đến trước phòng Tề Minh Hiên, bật loa nhỏ, đồng thời cho nhân viên mở live trực tiếp!
Đám dân mạng ào ào kéo đến, đạo diễn giả bộ nhẹ nhàng gõ cửa mấy tiếng, phát hiện bên trong không hề có động tĩnh, liền bắt đầu hét vào loa nhỏ:
"Tề Minh Hiên, dậy đi! Chậm chân thì du thuyền chạy mất!
Ta đến gọi ngươi đấy, đến lúc đó mà không lên được du thuyền thì đừng trách ta!"
Đạo diễn vừa dứt lời, bên trong phòng Tề Minh Hiên đã có tiếng động rõ rệt.
Đạo diễn sợ Tề Phong Ngôn mở cửa ra mắng mình, hoảng hốt chạy lên cầu thang, phi thẳng lên lầu hai, đến trước phòng Tô Diệc Tinh.
Đạo diễn di chuyển quá nhanh khiến người quay phim cuống cuồng theo không kịp, vừa khiêng máy quay, vừa thở hổn hển chạy theo lên lầu, mệt đến thở dốc.
Ở dưới lầu, Tề Minh Hiên bật dậy khỏi giường, còn chưa kịp dụi mắt, đã lay cánh tay của mụ mụ, phấn khích hỏi:
"Mụ mụ, có phải Minh Hiên đang mơ không? Vừa rồi chú đạo diễn nói gì vậy? Du thuyền? Mụ mụ từng ngồi chưa? Minh Hiên chưa được ngồi bao giờ, thật hay giả vậy? Có phải Minh Hiên nghe nhầm không?"
Tống Mộng Oánh cũng ngồi dậy, liếc nhìn thời gian, hít một hơi lạnh:
"Mới có năm giờ? Đạo diễn lại giở trò gì, du thuyền gì chứ, đạo diễn keo kiệt như vậy chắc chắn là lừa chúng ta dậy thôi, Minh Hiên, ngủ thêm lát nữa đi!"
Tề Minh Hiên nghe vậy cau mày, Tề Phong Ngôn vừa định đứng dậy, thấy bà xã nói cũng có lý, lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Minh Hiên lại không chịu nhắm mắt, dựng tai lên nghe ngóng, nghe thấy tiếng động trên lầu hai; Đạo diễn hít sâu một hơi, gõ cửa phòng Tô Diệc Tinh, cầm loa nhỏ hô lớn:
"Bé Tinh Tinh, mau dậy đi, còn phải lên du thuyền đó, lần này nếu con còn ngủ nướng, không ai bế con lên được đâu, tốt nhất là con mau mở mắt ra đi! Lần này mà lỡ mất thì đừng có khóc!"
Tô Diệc Tinh tối qua ngủ sớm, nghe thấy tiếng ồn liền lơ mơ tỉnh dậy.
Tô Văn Kỳ đang ngủ ngon giấc, bị tiếng động đột ngột làm giật mình tỉnh dậy, còn tưởng rằng mình ngủ quên mất việc chăm con rồi. Vội vàng lấy điện thoại xem giờ, thấy mới có năm giờ, cau mày hô vào cửa:
"Đạo diễn, tôi tin ông thì có mà tà!"
Đạo diễn nghe thấy Tô Văn Kỳ hét, biết nhà này chắc chắn đã dậy hết rồi, yên tâm đi đến trước phòng Cố Uyên, vừa đến thì có chút rụt rè, liếc nhìn bình luận trên màn hình.
Đám dân mạng nhao nhao:
"Nhìn mà thấy thương, chắc chỗ đạo diễn bây giờ mới là năm giờ sáng, đạo diễn đúng là không nghĩ được gì, mới sáng sớm đã tự tìm đường chết!"
"Tôi cười chết mất, đạo diễn bị cái gì kích thích vậy, có mấy sợi tóc trên đầu thì có thấm gì, có ai cho hắn dũng khí sáng sớm đi chọc mọi người vậy!"
"Đạo diễn có thể nghĩ ra cái gì tốt không, du thuyền bao nhiêu tiền, hắn có đủ khả năng à? Vì gọi mọi người dậy mà hắn tốn bao công sức, tôi xem lần này hắn nói dối thế nào cho tròn!"
Tô Văn Kỳ quay đầu lại trùm chăn ngủ tiếp, Mộc Mộc cũng hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ của đạo diễn!
Chỉ có bé Tinh Tinh vẫn rất linh hoạt, dựng tai nghe ngóng, còn xuống giường, hé cửa ra ngó nghiêng xem xét.
Đạo diễn bị bình luận trên mạng chọc tức, dứt khoát không quan tâm nữa, vừa cầm loa định hô to thì Cố Uyên mặc đồ ngủ mở cửa phòng ra, nheo mắt nhìn đạo diễn, vừa mới dậy nên giọng hắn trầm khàn đầy từ tính:
"Ngươi hét bên phòng kế bên ta đã nghe thấy rồi, cất loa đi, Chỉ Khê và Ninh Ninh để ta gọi, đừng có mà hét to làm chúng nó tỉnh."
Cố Uyên nói xong liền bực bội đóng cửa phòng lại, đạo diễn xám xịt xoa đầu, bé Tinh Tinh thò đầu ra cười ha ha với đạo diễn:
"Chú ơi, mới sáng ra đã nghịch rồi, bị chú Cố Uyên dạy cho một bài hả?
Chú chạy nhanh đi, tí nữa chú Lang Vương thay quần áo xong ra thì chú không chạy thoát đâu!"
Bé Tinh Tinh nói xong liền đóng sập cửa lại, đạo diễn kêu một tiếng đầy đau khổ, không ngờ mình lại bị Cố Uyên phản đòn, liền chạy thẳng lên lầu ba!
Lầu ba là của Lạc Lê, trong lòng đạo diễn không sợ, Lạc Lê là thần tượng, hồi xưa ghi hình show, bị tập kích là chuyện thường ngày, thậm chí có khi còn bị lôi ra khỏi chăn rồi mới đối diện với máy quay cũng có thể.
Đạo diễn không ngần ngại gõ cửa phòng Lạc Lê, Lạc Lê phản ứng rất nhanh, một tay kéo cửa ra, tóc tai bù xù, hỏi đạo diễn một cách ngơ ngác:
"Anh cũng có thể kiếm được du thuyền à? Show lần này bỏ hết cả vốn liếng à?"
Đạo diễn vênh mặt quay đi, không trả lời câu hỏi của Lạc Lê, tay chắp sau lưng đi lên lầu bốn.
Cố Uyên đuổi đạo diễn đi, vừa quay đầu lại đã thấy Ninh Ninh và Lâm Chỉ Khê đều ngồi dậy trên giường, cả hai còn có chút mơ màng ngủ, đáng yêu vô cùng, Lâm Chỉ Khê vừa dụi mắt vừa nói với Cố Uyên:
"Vẫn là anh sáng suốt, sớm đã nhìn thấu âm mưu của đạo diễn, may mà chúng ta đi ngủ sớm, không phải mất sức dậy chút nào!"
Cố Vũ Ninh kéo tay mẹ, nhỏ giọng nói:
"Mẹ ơi, vừa rồi chú đạo diễn kêu gì vậy? Có phải Ninh Ninh không nghe rõ không? Du thuyền? Chúng ta sắp được đi du thuyền hả mẹ? Giống như trên bản vẽ hả mẹ? Trôi trên biển ấy?"
Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng gật đầu:
"Có lẽ thế?"
Cố Vũ Ninh lập tức mắt lấp lánh như sao, giơ tay ra vỗ tay với mẹ, cả hai người cùng vui vẻ chạy vào phòng vệ sinh, mới sáng sớm đã có tâm trạng tốt như vậy rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận