Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 131: Ta còn không có đưa qua liền bị ngươi đoạt trước (length: 8225)

Mấy bà mẹ trong nhà làm xong cơm trưa, tự giác đi ra cửa thôn vừa nói chuyện phiếm vừa chờ bọn nhỏ.
Đoàn làm phim xe từ xa dừng lại, mấy bà mẹ đều vui vẻ đứng dậy.
Lạc Lê một tay ôm một bó hoa hồng lớn, một tay ôm con búp bê trước từ trên xe bước xuống, quay lại gọi bọn trẻ từ từ xuống xe.
Tống Mộng Oánh vẻ mặt kinh ngạc, luôn cảm thấy hai món đồ trong tay Lạc Lê tổ hợp có chút kỳ quái.
Cố Uyên thậm chí không nhịn được buông lời châm chọc:
"Để hắn mang con đi mua đồ, hắn đây là thừa cơ mở hội fan gặp mặt sao? Fan hâm mộ tặng hoa với búp bê?"
Mộ Thần cũng không nhịn được hát theo:
"Tất cả hoa này bên trong Hồ trạm canh gác!"
Tần Nhiên và Lâm Chỉ Khê nhịn không được cười nhẹ.
Tô Diệc Tinh như con khỉ nghịch ngợm từ trên xe nhảy xuống, trên mặt tươi cười.
Hạ Mộc đột nhiên lo lắng kéo tay Tống Mộng Oánh:
"Cho ta chút sức mạnh, ta sợ lát nữa ta không chịu nổi, con trai ta hai tay không mà về, hay là hắn ở bên ngoài vui chơi giải trí tiêu hết tiền, không mua gì cả."
Tống Mộng Oánh cười khẽ:
"Vậy thì chuẩn bị trước đi, chuyện gì xảy ra trên người Tinh Tinh đều không kỳ quái đâu!"
Tống Mộng Oánh vừa dứt lời, Cố Vũ Ninh theo sau Tinh Tinh xuống xe, trong tay chỉ cầm một hộp bánh trứng và một bông hoa hướng dương, Hạ Mộc trong nháy mắt tỉnh táo cả người:
"Ninh Ninh cũng không có cầm đồ gì, chẳng lẽ hoa hướng dương là quà?
Không hiểu sao mà tự nhiên trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, nếu đến cả Ninh Ninh cũng không hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn là đạo diễn giở trò!"
Đạo diễn tự dưng bị đổ thêm một cái nồi to lên đầu.
Mộ Tâm Từ được Tề Minh Hiên dìu, bước xuống xe, cầm một cái túi thật to, Tống Mộng Oánh lập tức có chút hưng phấn:
"Tâm Từ hình như mua được nhiều đồ mang về đó Tần Nhiên, ngươi sướng nhé, con gái của ngươi thật là đáng tin."
Tần Nhiên còn chưa kịp trả lời, Tề Minh Hiên cũng vui vẻ nhảy xuống xe, trên tay là một túi đồ của tiệm thuốc, Tống Mộng Oánh liếc qua một cái, hô hấp có chút đình trệ:
"Trời đất ơi, nếu ta không nhìn nhầm, con trai ta và ông bố thẳng nam kia của nó giống nhau như đúc!
Nó sợ là định tặng ta Bàn Đại Hải à? Con trai ta học cái gì không học, sao lại học cái này của bố nó vậy? Lần nào bố nó tặng ta Bàn Đại Hải là y như rằng ta bị cao huyết áp!"
Hạ Mộc nhìn cái túi trong tay Tề Minh Hiên thì "phụt" một tiếng bật cười:
"Phụt, quà này, khác người quá!"
Cố Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn thấy mấy bà mẹ đứng xa xa nhìn mình, vội chạy đến bên cạnh Lạc Lê, lễ phép lên tiếng:
"Cảm ơn chú đã cầm giúp Ninh Ninh hoa, đoạn đường còn lại rất gần, Ninh Ninh tự mình cầm được, dì bán hoa nói là muốn Ninh Ninh tự tay đưa hoa cho mẹ."
Lạc Lê tiện tay nhận lấy bánh trứng và hoa hướng dương từ tay Cố Vũ Ninh, rồi đưa lại hoa cho Cố Vũ Ninh.
Hoa nặng quá, Cố Vũ Ninh ôm, mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tí.
Cố Uyên vừa nhìn Cố Vũ Ninh nhận hoa một cái thì biểu cảm liền thay đổi, Mộ Thần ở bên cạnh vẫn không biết điều còn châm chọc:
"Ối chà, xem ra hoa này không phải fan của Lạc Lê tặng? Đây là con của ngươi mua sao?
Con của ngươi cừ thật đấy, bó hoa to như vậy, có đến chín mươi chín bông không? Che kín cả mặt luôn rồi!
Nhìn bà xã ngươi kìa, vui đến trong mắt chẳng còn thấy ai ngoài nó!"
Cố Uyên liếc xéo Mộ Thần một cái, lạnh lùng không nói gì.
Tô Diệc Tinh từ khi Cố Vũ Ninh nhận hoa thì luôn đi bên cạnh cậu, như một kỵ sĩ nhỏ hộ tống Ninh Ninh ca ca đi tặng hoa.
Mộ Tâm Từ cũng chạy đến bên cạnh Cố Vũ Ninh, vừa khen hoa đẹp, vừa nhắc Ninh Ninh ca ca cẩn thận.
Tề Minh Hiên đi sau Cố Vũ Ninh, sợ Cố Vũ Ninh cầm không vững sẽ làm ngã hoa.
Mấy bạn nhỏ đều đi rất chậm theo Cố Vũ Ninh, Lâm Chỉ Khê không nhịn được bước lên đón.
Cậu bé Cố Vũ Ninh đi đến bên cạnh Lâm Chỉ Khê, nhón chân lên, gắng sức giơ bó hoa lên thật cao, giọng nói ngọt ngào cất lời:
"Mẹ ơi đây là quà Ninh Ninh tặng mẹ, đây là lần đầu tiên Ninh Ninh tặng quà cho mẹ, mẹ có thích hoa mà Ninh Ninh tặng không ạ?"
Lâm Chỉ Khê cảm động nhanh chóng nhận lấy bó hoa, đưa tay xoa đầu Cố Vũ Ninh đầy yêu thương:
"Đây là lần đầu mẹ được tặng hoa đấy, mẹ rất vui, Ninh Ninh giỏi quá!"
Cố Vũ Ninh được mẹ khen liền vui vẻ vỗ tay, Tô Diệc Tinh ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
"Ninh Ninh ca ca, vẫn chưa tặng xong đâu, trong ba lô còn mà!"
Cố Vũ Ninh lúc này mới nhớ ra mình mua cả mặt nạ, đưa tay mở ba lô nhỏ ra lấy một hộp mặt nạ đưa cho Lâm Chỉ Khê:
"Mẹ ơi còn cái này nữa, lần trước mẹ đưa Ninh Ninh đi chơi, Ninh Ninh với mẹ đã xem cái này, mẹ thích đồ này, Ninh Ninh đều ghi trong lòng."
Lâm Chỉ Khê nhận lấy hộp mặt nạ trong tay Ninh Ninh, khóe mắt đã hơi rơm rớm nước mắt.
Cố Uyên ở một bên lạnh lùng kéo Cố Vũ Ninh lại, miệng thì nói ra nhưng trong lòng không cam tâm chút nào:
"Cái thằng nhóc con này, ai bảo mày? Mới tí tuổi đầu đã đòi tặng hoa hồng cho mẹ rồi! Đến ta còn chưa từng tặng đã bị mày cướp mất! Mày chỉ muốn chọc tức chết cha thôi!"
Mộ Thần vốn là hay đối chọi với Cố Uyên, nghe thế liền không nhịn được cười nhạo:
"Ha, đến anh cũng biết xấu hổ mà nói, anh là người lớn thế này, lại không bằng một đứa trẻ! Còn dám trách Ninh Ninh nữa chứ, đúng là chuyện lạ!"
Hạ Mộc đầy mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Chỉ Khê nhận hoa, không nhịn được mở ra chế độ khen Cố Vũ Ninh:
"Dì còn tưởng là con không hoàn thành nhiệm vụ cơ đấy, không ngờ con lại là vua quà tặng!
Quà con tặng mẹ, đến dì còn thấy ghen tị. Ninh Ninh lần đầu tặng hoa hồng đã tặng cho mẹ hoa hồng biểu tượng cho tình yêu, con từ nhỏ đã lãng mạn như vậy! Lớn lên chắc sẽ cừ lắm!"
Hạ Mộc vừa khen Cố Vũ Ninh vừa cười tươi rói.
Vừa nãy còn cười hề hề, Tô Diệc Tinh đứng im tại chỗ liền mím môi.
Tay nhỏ luồn vào ba lô lấy son môi ra giơ lên trước mặt Hạ Mộc:
"Mộc Mộc lại đỏ mắt à? Ban đầu Tinh Tinh định mua quà cho Mộc Mộc đấy, nhưng Mộc Mộc không ngoan, giờ Tinh Tinh không muốn tặng nữa đâu, hừ!"
Hạ Mộc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của Tinh Tinh, như thể muốn nói rằng "ta giận rồi, ngươi mau tới dỗ ta đi".
Cố tình khoa trương chỉ chỉ thỏi son trong tay Tô Diệc Tinh:
"Ôi chao, đây là cái gì vậy nha? Con trai ta vậy mà mua cho ta son môi? Con trai ta sao mà giỏi thế này cơ chứ?
Mau nhìn xem, mọi người đến xem này, ai mà không nhìn thấy con trai ta mua son môi cho ta là ta giận đấy!
Con trai ta chọn quà giỏi như thế, đơn giản là chạm đến trái tim ta luôn!"
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Diệc Tinh.
Tô Diệc Tinh cố nén mặt giận dỗi nhưng không chịu được liền bật cười, đưa từng thỏi son cho Hạ Mộc:
"Thật là bó tay với Mộc Mộc thôi, tặng cho ngươi nè, mở ra xem đi, Tinh Tinh chọn rất lâu đấy, màu này là đẹp nhất!"
Hạ Mộc không nghĩ ngợi gì mà mở hộp son ra, vừa định khoe với mọi người thì nhìn thấy màu son liền ngây người tại chỗ.
Tống Mộng Oánh liền cười phá lên, Tần Nhiên đứng cạnh cũng vừa cười vừa giơ ngón cái lên với Tô Diệc Tinh:
"Tinh Tinh, con đúng là lần nào cũng có thể mang đến bất ngờ cho dì!"
Lâm Chỉ Khê nhìn thấy "tử vong ba so phấn" trong tay Hạ Mộc và vẻ mặt dở khóc dở cười của cô, không nhịn được lên tiếng an ủi:
"Mộc Mộc, tin vào chính mình, bạn có thể làm được, bạn có thể làm chủ tất cả!"
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Lâm Chỉ Khê:
"Cậu học nói đểu của Tần Nhiên hay của Mộng Oánh thế? Cậu muốn tẩy não cho tôi à? Làm chủ cái gì? Hay là cậu làm thử cho tôi xem đi?"
Lâm Chỉ Khê đứng tại chỗ lắc đầu khổ sở.
Mộ Thần và Cố Uyên không nhịn được kéo Tinh Tinh đến bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nó:
"Tinh Tinh, trong chương trình có nhiều chú như vậy, con cảm thấy chú nào là đẹp trai nhất?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận