Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 243: Đứng vững cuối cùng ban một cương vị (length: 8680)

Triển lãm tranh kết thúc tốt đẹp, Mạc Nghệ mang hành lý rất ít, về nước cũng một mực ở tại khách sạn, có thể khiến hắn lo lắng không nhiều người, cho nên rời đi cũng thoải mái.
Mạc Nghệ một mình bắt xe đi tới sân bay. Trong phi trường ồn ào náo nhiệt, người rất đông, giống như có ngôi sao nào đó xuất hiện, bị rất nhiều fan hâm mộ vây quanh.
Mạc Nghệ không mấy để ý những chuyện này, hắn xách vali cúi đầu đi về phía trước.
Tần Tư Tuyết mắt sắc nhìn thấy hắn, kích động vừa phất tay về phía hắn, vừa nói:
"Học trưởng, chúng ta ở đây này, bất ngờ chưa? Chờ ngươi rất lâu rồi, nếu ngươi còn không đến, ta đã định gọi điện thoại cho ngươi rồi!"
Mạc Nghệ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía đám người, tình cờ thấy người đi đường và fan hâm mộ vẫn đang chụp ảnh Cố Uyên và Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê đang mỉm cười với hắn. Tần Tư Tuyết đứng ở bên cạnh.
Mạc Nghệ không nghĩ mình đi lại có màn chia tay hoành tráng như vậy, hắn bước qua từng lớp người, người xem xung quanh đều nhường đường cho hắn.
Lúc đầu, những người đi đường ở sân bay ngẫu nhiên gặp Cố Uyên và Lâm Chỉ Khê, cho rằng vợ chồng bọn họ định đi đâu đó, hiện tại Mạc Nghệ đến, mọi người bắt đầu khẽ kinh hô, lấy điện thoại ra liền chụp ảnh đăng lên Microblogging.
Trong nháy mắt, ảnh chụp lan truyền điên cuồng trên mạng, đám dân mạng cũng nhao nhao vào bình luận:
"Ối giời ơi, Cố Uyên và Trình tổng cùng nhau ra sân bay hả?"
"Triển lãm tranh của Mạc Nghệ kết thúc rồi, đây là định về? Cố Uyên và Trình tổng thật là không nỡ rời một khắc, người ta muốn đi rồi, mà họ còn nhìn chằm chằm thế kia!"
"Cố Uyên và Trình tổng đúng là canh me tới tận phút chót!"
"Hai người họ đúng là làm tôi cười chết, ra vẻ đến đưa Mạc Nghệ, trong lòng chẳng phải là tính toán của riêng mình sao?"
Tần Tư Tuyết vui vẻ chào tạm biệt Mạc Nghệ, còn dặn Mạc Nghệ khi nào lại về nước nhất định phải liên lạc với cô. Trình Thư Nghiễn nhìn vợ mình cười tươi như hoa với người đàn ông khác, trong lòng có chút chua chát.
Mạc Nghệ thản nhiên cười nhẹ đáp ứng, thấy sắc mặt của người đàn ông bên cạnh Tần Tư Tuyết có chút âm trầm, bất quá chỉ khẽ vẫy tay, không có diễn màn ôm ly biệt nào, chỉ nói gặp lại lần sau.
Lâm Chỉ Khê cũng chào tạm biệt Mạc Nghệ xong, Mạc Nghệ nhìn đám dân mạng ồn ào, biết hai vị bá tổng này đều xem vợ mình như bảo bối, hễ thấy người đàn ông nào vừa tuổi xuất hiện bên cạnh vợ là lại cảnh giác cao độ.
Vừa định quay người bước vào cửa lên máy bay, Cố Uyên đột nhiên đi lên trước, cung kính đưa tay ra bắt tay với Mạc Nghệ.
Mạc Nghệ hơi ngạc nhiên, hắn không phải lần đầu gặp Cố Uyên, không biết Cố Uyên bỗng dưng muốn bắt tay với hắn là có ý gì, nhẹ nhàng đưa tay ra, Cố Uyên cũng hạ thấp giọng xuống:
"Rất vui được biết ngươi, cũng hoan nghênh ngươi trở lại, bức tranh ngươi tặng, ta rất thích, chúng ta sẽ cất giữ cẩn thận, dù là chuyển nhà, cũng sẽ mang nó đi cùng."
Mạc Nghệ ngước mắt nhìn Cố Uyên đang nói rất nghiêm túc, có chút khó hiểu, Cố Uyên tiến lên một bước, đến gần Mạc Nghệ, giọng rất nhỏ, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói:
"Bức tranh ngươi tặng, có thể giúp ta cảnh giác, nó luôn nhắc nhở ta, bên cạnh nàng có người ưu tú đến mức nào, ta biết ta đang có thứ bảo bối gì, ta sẽ cố gắng trân trọng."
Cố Uyên như đang tuyên bố chủ quyền với Mạc Nghệ, cũng giống như đang cam đoan với Mạc Nghệ. Mạc Nghệ có thể cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Cố Uyên.
Mặc dù Mạc Nghệ không gặp Cố Uyên mấy lần, nhưng giờ phút này hắn lại có phần nể phục Cố Uyên, hắn có thể thẳng thắn nói ra cảm giác nguy cơ trong lòng mình, cũng biến nguy cơ này thành tình yêu dành cho người bên cạnh, thật đáng quý!
Mạc Nghệ nhẹ giọng đáp lại:
"Có người như ngươi ở bên cạnh nàng ta rất yên tâm, nhìn ra được, ngươi sẽ bảo vệ nàng ấy rất tốt, hi vọng lần sau gặp lại, chúng ta có thể kết giao bằng hữu, hẹn gặp lại!"
Mạc Nghệ nói xong, tiêu sái quay người, nhanh chân bước về phía cửa lên máy bay. Tần Tư Tuyết có chút buồn bã, kéo tay Lâm Chỉ Khê nói nhỏ:
"Học trưởng đi lần này không biết khi nào mới có thể trở về nước lần nữa, gần đây các học sinh vì có Mạc Nghệ thường xuyên đến lớp, nên học tập đều chăm chỉ hơn không ít, chen chúc nhau muốn được Mạc Nghệ chỉ điểm.
Ôi, sao không ở thêm một thời gian nữa, các học sinh sợ là phải thất vọng!"
Trình Thư Nghiễn đứng một bên không nhịn được hít một hơi lạnh, mặt càng đen hơn, vất vả lắm mới đưa được vị họa sĩ có tính uy hiếp cao này đi, thế mà vợ hắn còn mong chờ lần sau trở lại? Trong nước chẳng lẽ không có họa sĩ nào có thể chỉ điểm sao?
Trình Thư Nghiễn trong lòng giận dữ, nhìn cửa lên máy bay đã không còn bóng dáng Mạc Nghệ, mà vợ hắn vẫn còn nhón chân lên nhìn, không nhịn được liếc mắt sang Cố Uyên, lạnh lùng nói:
"Người cũng đã đưa xong rồi. Chúng ta có phải nên đi không? Về còn có rất nhiều cuộc họp cần mở, nếu không phải cùng ngươi, ta cũng không cần phải khổ sở lâu như vậy!"
Cố Uyên nhíu mày, nhìn Trình Thư Nghiễn với vẻ khó hiểu, thầm nghĩ hắn thật biết giả bộ, cúi đầu liền vạch trần:
"Ngươi đừng có giả vờ, ta lúc nào bắt ngươi đi cùng? Mình muốn đến thì nói là muốn đến, kéo ta vào làm gì?
Với lại, một lát nữa ta phải vào đoàn phim, lúc trước ta đã cãi nhau với Tư Thừa Trạch trên thảm đỏ, cố nạy tài nguyên của hắn, hiện giờ phải đi vì lời mình đã nói, ai muốn mở họp với ngươi?"
Trình Thư Nghiễn bất lực nhíu mày, làm như không nghe thấy Cố Uyên nói gì, cất bước rời đi, Lâm Chỉ Khê phì cười thành tiếng, kéo tay Tần Tư Tuyết, nhanh chóng nhắc nhở:
"Ta tưởng nhà ta giấm chua đã đủ lớn rồi, không ngờ, nhà các ngươi cũng chẳng kém bao nhiêu. Ngươi không mời anh ấy đến sân bay, anh ấy còn cố đi theo ông xã ta tới, chắc chắn là lo cho ngươi, ngươi còn không mau đi dỗ dành?"
Tần Tư Tuyết cười nghịch ngợm, cảm thấy ca ca Thư Nghiễn rõ ràng đang cảm thấy đầy bất an mà vẫn giả bộ bình tĩnh, đáng yêu hết mức, không nhịn được mở chân đuổi theo.
Một đoàn người ra khỏi sân bay giữa sự vây xem của các fan hâm mộ, trợ lý nhỏ đã đợi sẵn xe ở bên ngoài, Cố Uyên đưa Lâm Chỉ Khê về nhà, Lâm Chỉ Khê vừa định xuống xe, Cố Uyên không hài lòng giữ chặt cổ tay cô. Một tay lại kéo cô về phía mình.
Trong lời nói còn mang theo ba phần ghen tuông:
"Vừa nãy ở sân bay nàng cũng biết chào tạm biệt Mạc Nghệ, ta thì phải vào đoàn phim, ngày mai nàng còn dẫn Ninh Ninh đi quay show truyền hình, cũng sắp phải chia xa, nàng lại thản nhiên như thế sao? Ta sao lại không thấy chút gì quyến luyến?"
Ngồi ở ghế lái, trợ lý nhỏ ngay lập tức ngừng thở, cảm thấy bản thân ở trong cái không gian này hơi thừa thãi.
Lâm Chỉ Khê có chút xấu hổ, nhưng biểu hiện trên mặt Cố Uyên lúc này lại như một chú chó to tội nghiệp không có thịt để gặm, khiến Lâm Chỉ Khê có chút mềm lòng.
Dứt khoát không quan tâm, hít một hơi thật sâu, không để ý đến sự tồn tại của trợ lý nhỏ, sát lại gần Cố Uyên, nhẹ nhàng hôn lên má Cố Uyên, giọng nói cũng mềm mại ngọt ngào:
"Hẹn gặp lại, lão công, ở đoàn phim nhớ đến ta nhé!"
Lâm Chỉ Khê vừa nói xong, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cho dù là lúc hai người ở riêng với nhau, khi làm động tác này cô cũng sẽ ngại ngùng, huống chi trong xe còn có một trợ lý nhỏ.
Lâm Chỉ Khê thừa dịp Cố Uyên có chút ngơ ngác, nhanh tay kéo cửa xe ra, quay người liền chạy vào nhà.
Trợ lý nhỏ không dám thở mạnh tiếng nào, mãi đến khi Lâm Chỉ Khê chạy đi rất xa, anh ta mới nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ sau lưng Cố Uyên, nhìn trong gương chiếu hậu còn có thể thấy Cố đổng đang mỉm cười sờ lên má vừa bị hôn.
Trợ lý nhỏ buổi sáng còn chưa ăn điểm tâm, thực sự là ăn no một bụng cơm chó, giọng nói của Cố Uyên lại truyền tới:
"Còn ngẩn người ra đấy làm gì, còn không xuất phát?"
Trợ lý nhỏ lúc này mới hoàn hồn:
"Đoàn phim nói giữa trưa đến cũng được, không vội, tôi xuất phát ngay đây!"
Cố Uyên liếc trợ lý nhỏ một cái rồi nhẹ nhàng nói:
"Trước khi đến đoàn phim, ghé qua bệnh viện xem bố mẹ cậu đi, cậu thật là, chuyện ngày mai phải phẫu thuật mà cũng không nói với tôi? Hôm nay cậu đưa tôi đến đoàn phim xong liền lập tức trở về bệnh viện, một bước không được rời đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận