Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 82: Tinh Tinh hôm nay là cây xương rồng cảnh (length: 7959)

Lâm Chỉ Khê cười đi tới, kéo tay Hạ Mộc:
"Ngươi có phải là có tuyệt chiêu đánh chưởng không? Nghe nói ngươi đánh người thì đau, mà nắm chặt người cũng đau? Để ta xem thử? Là tay nào vậy?"
Hạ Mộc vội rút tay về, giấu sau lưng, vẻ mặt giật mình:
"Lão công ta gọi điện cho các ngươi hả? Điện thoại không phải đều cất rồi sao? Cố Uyên giấu điện thoại di động hả?"
Tô Diệc Tinh thấy mẹ mình giấu tay đi, cười tủm tỉm vạch trần:
"Hai tay!"
Lâm Chỉ Khê cười đến suýt chút nữa ngồi xổm xuống, Hạ Mộc lập tức hiểu ra, đi đến bên Tô Diệc Tinh liền vươn vuốt ma:
"Ra là con quỷ nhỏ nhà ngươi, mới học theo cha ngươi nói, ta đánh người đau mà nắm chặt người cũng đau phải không?
Hình tượng ôn nhu đáng yêu của ta xem như bị con làm hỏng rồi, đám dân mạng sẽ nhìn ta thế nào đây? Sau này trên mặt ta sẽ bị dân mạng dán cái mác Hạ Mộc đánh người rất đau mất!"
Hạ Mộc trêu chọc Tô Diệc Tinh, Tô Diệc Tinh vừa cười vừa xin tha:
"Ha ha ha ha, Mộc Mộc, con sai rồi, đừng cào con, con nhột quá, Ninh Ninh ca ca mau cứu con, nhột chết mất, Mộc Mộc đừng cào lòng bàn chân con! A, ai đó cứu con với!"
Trong căn phòng số 2 cũ kỹ tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, Tô Diệc Tinh trải qua trận náo loạn như thế, hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Vũ Ninh cười xong, Lâm Chỉ Khê tranh thủ thời gian giúp hắn chỉnh lại tóc, để hắn xuống giường. Ngước mắt nhìn thấy tóc Tô Diệc Tinh đều dựng cả lên, Hạ Mộc còn đang trêu cậu, không nhịn được muốn ra tay chỉnh trang cho Tinh Tinh.
Tay Lâm Chỉ Khê đã gần chạm vào tóc Tinh Tinh, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, vừa quay mặt thì thấy, Cố Uyên cùng Cố Vũ Ninh một lớn một nhỏ đều trơ mắt nhìn nàng.
Lâm Chỉ Khê vội rụt tay về, kéo tay Hạ Mộc:
"Cô mau vuốt tóc cho Tinh Tinh đi, chúng ta sắp lên đường rồi, tóc Tinh Tinh ngủ mà dựng đứng hết lên cả rồi."
Hạ Mộc cười ha ha vừa vuốt tóc cho Tinh Tinh, Tô Diệc Tinh nghe nói tóc mình dựng đứng hết cả lên, đưa tay sờ sờ, ôm lấy đầu, la lên bảo Hạ Mộc lấy gương cho cậu.
Lâm Chỉ Khê thuần thục lôi trong rương ra túi đồ trang điểm, dùng chiếc gương nhỏ trên hộp phấn để Tinh Tinh soi.
Không ngờ, Tô Diệc Tinh nhìn kiểu tóc của mình, hài lòng nói:
"Mộc Mộc, con giờ là cây xương rồng cảnh rồi, đừng chạm vào tóc con, cẩn thận có gai đấy."
Hạ Mộc không nhịn được bật cười:
"Không cho cô chạm, chẳng lẽ con định cứ như thế này ra ngoài?"
Tô Diệc Tinh kiên định gật đầu, Hạ Mộc tiếp tục xác nhận:
"Thật à? Con chắc chưa? Cô mà thật sự để con như vậy ra ngoài, lúc lớn lên mà xem lại đoạn này, con không được phép mắng cô đấy!"
Tô Diệc Tinh cười tủm tỉm xuống giường, kéo tay Cố Vũ Ninh, nói đi là bước ra khỏi nhà.
Cố Vũ Ninh nhìn mái tóc của Tinh Tinh cười không ngậm được mồm, Tô Diệc Tinh có vẻ rất hài lòng với tóc mình, đi đứng rất đắc ý.
Lâm Chỉ Khê đứng sau lưng nhìn theo mà đầy kinh ngạc:
"Hạ Mộc, con trai của cô như vậy, có thật sự ổn không?"
Hạ Mộc mặt không quan trọng:
"Nó tự nguyện như vậy thì thôi vậy, dù sao lúc bé cô trùm cái khăn giả làm tiên nữ cũng cảm thấy mình đẹp ngây người!"
Cố Uyên nãy giờ không lên tiếng nhẹ nhàng lên tiếng:
"Chưa từng làm mấy chuyện điên rồ, sao có thể gọi là tuổi thơ?"
Mộ Tâm Từ cùng Tề Minh Hiên đã sớm đến quảng trường thôn, Tống Mộng Oánh nhìn gương mặt xinh xắn của Mộ Tâm Từ, không nhịn được mở miệng:
"Tâm Từ ngủ trưa đủ giấc chưa? Anh Minh Hiên của con ngủ nướng mãi không chịu dậy, vẫn là dì phải kéo lên khỏi giường. Lớn từng này rồi, đúng là làm khó ta!"
Mộ Tâm Từ nghiêng đầu không biết trả lời sao, Tần Nhiên ở phía sau nàng không nhịn được vạch trần:
"Lúc đầu Tâm Từ cũng muốn ngủ nướng đấy, ta chỉ cần nói vu vơ một câu là Ninh Ninh ca ca đến, con bé lập tức bò dậy ngay. Tôi coi như là phát hiện ra, giờ Cố Vũ Ninh đúng là linh đan diệu dược mà!"
Tần Nhiên vừa dứt lời, mắt sắc Mộ Tâm Từ từ xa đã thấy Cố Vũ Ninh và Tô Diệc Tinh đang đi đến, ngọt ngào kêu Ninh Ninh ca ca.
Tống Mộng Oánh ngước mắt nhìn, bật cười một tiếng:
"Cứu mạng, tóc Tinh Tinh sao thế kia?"
Tần Nhiên nhìn Tô Diệc Tinh đang đi một cách phóng khoáng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên:
"Tinh Tinh, kiểu tạo hình này của cháu, có phải là vừa mới đi tuần lễ thời trang về không?"
Tề Minh Hiên cười khanh khách, giơ tay định sờ tóc Tinh Tinh.
Tinh Tinh vội đưa tay ra, làm bộ dạng cấm lại gần, giọng cũng ngạo kiều:
"Anh không được sờ, hôm nay Tinh Tinh là cây xương rồng cảnh, có gai đấy! Chảy máu! Đau!"
Tề Minh Hiên cười lớn rụt tay về, nhân viên công tác cũng không nhịn được cười.
Tô Diệc Tinh nhìn chú quay phim vẫn theo sát mình cười không khép được miệng, cố ý chạy đến trước mặt chú ấy, để chú ấy nhìn tóc mình.
Chú quay phim cuối cùng không nhịn được nữa, giọng nói mang theo tiếng cười nghẹn ngào từ trong ống kính vọng ra:
"Tinh Tinh trưa nay ăn mấy món thế? Đây là uống mấy chén rồi?"
Lâm Chỉ Khê cùng Hạ Mộc cười phá lên, giọng của đạo diễn từ trong loa cũng mang theo ý cười không nén nổi:
"Đã đến đông đủ cả rồi, tôi xin phép thông báo sắp xếp buổi chiều nhé, các vị thấy chiếc bàn trước mặt chưa?
Nếu cứ để các cháu thi đấu thì bất công quá.
Buổi chiều hôm nay, chúng ta sẽ cho các nương nương yếu mềm thường ngày thi đấu vật tay.
Các con phải thật cố gắng cổ vũ cho mẹ của mình, gia đình nào giành được quán quân, tối nay sẽ có pizza hamburger và gà rán ngon lành.
Đương nhiên, nhờ có bài học của cháu Tinh Tinh lần trước, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, gia đình nào thua cuộc cũng sẽ nhận được giải tham dự.
Phần thưởng tham dự là những phần ăn dinh dưỡng được tổ chương trình chuẩn bị kỹ càng!
Các nương nương phải dồn hết sức lực vào vật tay đấy nhé, bữa tối nay tổ chương trình lo cho mọi người."
Các bé nghe thấy có pizza hamburger, đều vui vẻ la hét.
Cố Vũ Ninh kéo tay Lâm Chỉ Khê, nghiêm túc bảo mẹ cố lên.
Lâm Chỉ Khê cười hề hề đẩy tay Hạ Mộc, nhỏ giọng nói bên tai cô:
"Thôi xong rồi, trận này bọn mình chắc là được nếm thử uy lực tuyệt chiêu 'đoạn chưởng' của cô rồi!"
Hạ Mộc giơ cánh tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của mình lắc lư trước mặt Lâm Chỉ Khê:
"Vậy cô yên tâm đi, nhìn tay của tôi thế này thì biết, tôi căn bản không có chút sức lực nào cả!"
Tổ chương trình bày hamburger pizza ra, các bé càng thêm hưng phấn, các nương nương dùng trò chơi oẳn tù tì để quyết định ai ra trận trước.
Tần Nhiên là người đầu tiên ngồi vào trước bàn, nhìn mặt Tống Mộng Oánh, khí thế đầy đủ.
Tề Minh Hiên không ngừng hô hào mẹ cố lên, Tần Nhiên vừa giơ tay ra, Tống Mộng Oánh đã không nhịn được lẩm bẩm:
"Sao mà mình vẫn chưa thi đấu mà trong lòng đã thấy hơi nhụt rồi vậy?"
Hạ Mộc nhìn khuôn mặt có quyết tâm thắng của Tần Nhiên, cười khẽ:
"Tần Nhiên quyết thắng trận này rồi, đừng nói là cô, tôi cũng hơi nhụt đó."
Tống Mộng Oánh hít sâu một hơi, đưa tay ra nắm lấy tay Tần Nhiên, hận không thể dùng hết sức lực toàn thân.
Tần Nhiên tuy rằng mặt không biểu cảm gì, nhưng tay hai người vừa chạm vào nhau, đột nhiên bộc phát.
Tống Mộng Oánh kinh ngạc trợn to mắt, nàng thế mà không thể chống cự được một giây, trực tiếp thua luôn!
Tề Minh Hiên xem mà ngơ cả người, Ninh Ninh vui vẻ nhìn mặt Mộ Tâm Từ:
"Mau nhìn đi, mẹ con thắng rồi!"
Mộ Tâm Từ lúc này mới dời mắt sang mẹ mình, đầy kinh ngạc:
"Mẹ bình thường đến ôm con còn không nổi, sao mà thắng được?"
Cố Uyên cười khẽ ghé sát vào tai Cố Vũ Ninh, giọng rất nhẹ:
"Mẹ sắp ra trận rồi, Ninh Ninh nói với mẹ là phần ăn dinh dưỡng cũng rất tốt, cố hết sức là được, đừng gồng tay, sẽ đau đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận