Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 261: Manh manh, đẹp trai một chút, đầu kỳ kỳ quái quái (length: 8217)

Hạ Tiểu Noãn giày vò cả một ngày, toàn thân mỏi mệt, bất giác liền chìm vào giấc mộng đẹp, đến cả máy tính cũng quên tắt.
Chương trình 'Em bé tổng tiết mục' đang diễn ra khí thế ngất trời.
Đạo diễn theo chân các khách quý trở về tiểu viện mà vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn căn bản không thể chấp nhận sự thật đêm nay phải vượt qua giới hạn bản thân.
Dù được ngủ bên cạnh lăng mộ chứa đầy bảo bối và trông coi chúng, đây là một trải nghiệm hiếm có trong đời.
Nhưng loại trải nghiệm này đối với một người xem phim kinh dị cũng run rẩy như hắn mà nói, quả thực là ép buộc!
Đạo diễn da đầu từng đợt run lên. Tiểu viện lại xuất hiện biến hóa.
Trong viện kê một chiếc bàn dài, từng món ăn mỹ vị đều được bày lên bàn, rất phong phú.
Tô Diệc Tinh thấy mọi người lui tới mang thức ăn từ phòng bếp ra, hiếu kỳ chạy vào. Nhìn thấy chiếc nồi sắt lớn vừa rồi xì khói nghi ngút, không kìm được hỏi thăm người đang nấu ăn:
"Chú ơi trong nồi là gì vậy? Thơm quá!"
Đầu bếp là một nông dân địa phương, đã trung niên, việc nhà nông có bọn trẻ giúp đỡ, do tài nấu ăn ngon nổi tiếng khắp vùng.
Nhân viên đội khảo cổ bình thường bận rộn đào bới, mời hắn đến cầm muôi, rất hài lòng với tay nghề của hắn.
Đầu bếp nhìn thấy cậu bé đáng yêu, ngừng tay thái thịt, vừa mở miệng liền dùng tiếng địa phương trả lời Tinh Tinh:
"Dầu muộn tôm bự! Thơm nức mũi!"
Phương ngữ nơi đó mang khẩu âm đặc trưng, Tô Diệc Tinh nghe xong liền ngây người tại chỗ, biểu cảm cũng thay đổi.
Đầu tiên là chậm rãi lùi về sau hai bước, sau đó xoay người một cái, chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Vừa chạy đến cửa bếp thì đụng trúng Tề Minh Hiên, thần thần bí bí kéo tay áo Tề Minh Hiên, nhỏ giọng thì thầm:
"Anh Minh Hiên có gặp đại hiệp chưa? Đại hiệp trông như thế nào?"
Tề Minh Hiên ngơ ngác một hồi, nhẹ giọng trả lời:
"Trong phim truyền hình thì có thấy, Minh Hiên không diễn tả được, nhưng dì Tần Nhiên rất giống, dì Tần Nhiên giống nữ hiệp!"
Tô Diệc Tinh giữ chặt ống tay áo của Tề Minh Hiên càng chặt hơn:
"Vậy anh Minh Hiên cùng Tinh Tinh coi chừng dì Tần Nhiên nhé, không để dì đến gần nhà bếp!
Trong nhà bếp đang có dầu muộn đại hiệp! Tinh Tinh thấy khói bốc lên, hóa ra trên thế giới này thật sự có người không đáng tin như Mộc Mộc.
Đại hiệp đang luyện 'Hỏa Nhãn Kim Tinh' sao? Đại hiệp không sợ bỏng hả?"
Tề Minh Hiên càng nghe càng mờ mịt, một bên vỗ tay Tinh Tinh để cậu bé an tâm, một bên cất bước đi xem.
Tề Minh Hiên vào bếp thì thấy hơi khói bốc nghi ngút từ nồi, kinh ngạc hỏi đầu bếp:
"Chú đang 'muộn' đại hiệp ạ?"
Đầu bếp gật đầu, thấy Tề Minh Hiên có vẻ không tin, bèn mở vung nồi ra, chỉ vào bên trong, rồi dùng tiếng địa phương nói:
"Đúng rồi đó! Chờ ăn đi, sắp xong rồi!"
Tề Minh Hiên nhìn những con tôm trong nồi liền cười phá lên, đến cong cả eo!
Đầu bếp ngơ ngác nhìn phản ứng của Tề Minh Hiên, ông biết đây là con của Tề Phong Ngôn, nhưng Tề Phong Ngôn bình thường đi khảo cổ rất uy phong, sao con mình lại thành ra thế này?
Chẳng lẽ ở nhà Tề Phong Ngôn keo kiệt không cho con ăn cả tôm? Nhìn thấy tôm có thể ăn liền vui đến thế sao? Tề Phong Ngôn keo kiệt vậy sao? Chỉ biết kiếm tiền mà không cho con chút gì à?
Tề Minh Hiên đứng chờ một lúc, dầu muộn tôm bự đã chín, cậu chủ động xin phép chú đầu bếp, nói mình có thể giúp mang ra.
Đầu bếp nhìn cậu bé thèm thuồng tôm, thấy lòng chua xót, vừa dặn cậu đừng để bị bỏng, vừa cầm một chiếc khay, đặt một mâm lớn dầu muộn tôm bự lên để Minh Hiên bưng.
Tề Minh Hiên như tiểu nhị trong phim truyền hình, bưng khay rất vững vàng, một đường đi ra bàn, cẩn thận đặt khay xuống, miệng thì cười ha ha thông báo món ăn:
"Dầu muộn tôm bự thơm ngào ngạt đã lên bàn! Tiểu Tinh Tinh đâu? Tinh Tinh mau đến xem có phải 'đại hiệp' của con không?"
Tô Diệc Tinh vội vàng chạy tới, thấy một bàn toàn tôm thì đầu tiên ngẩn người, rồi lập tức cau mày im lặng, bĩu môi.
Tề Minh Hiên đứng bên cạnh cười không ngừng được! Lâm Chỉ Khê thấy lạ hỏi:
"Sao vậy? Một bàn tôm lên mà Minh Hiên lại vui như vậy, còn Tinh Tinh thì giận dỗi à?"
Tô Diệc Tinh biết mình làm trò cười, ngậm miệng, không nói một lời.
Hạ Mộc véo má cậu bé, hiếu kỳ hỏi:
"Ồ, hình như có biến rồi nha! Ai chọc tức con trai ta thế? Nhìn cái mặt nhỏ kia xem, phồng lên như bóng bay ấy!"
Tô Diệc Tinh không muốn nói, liếc mắt nhìn Tề Minh Hiên, Hạ Mộc hiểu ngay:
"Để mẹ hỏi anh Minh Hiên nha?"
Tô Diệc Tinh gật đầu, Tề Minh Hiên ngừng cười vội vàng nói:
"Tinh Tinh nhờ con kể, vậy con nói nha! Dì à, Tinh Tinh bị dì dọa cho sợ đó.
Chú nấu ăn nói giọng địa phương, Tinh Tinh hỏi trong nồi có gì, chú bảo là dầu muộn tôm bự.
Tinh Tinh nghe thành 'dầu muộn đại hiệp', Tinh Tinh còn nói không thể cho dì Tần Nhiên đến gần, sợ dì bị bắt vào 'muộn' đó!"
Tần Nhiên trừng lớn mắt, dù không hiểu mình liên quan gì đến 'đại hiệp', nhưng một câu 'cám ơn cậu đã lo lắng cho tôi' vẫn thốt ra.
Lâm Chỉ Khê và Tống Mộng Oánh phì cười, kinh ngạc trước suy nghĩ của cậu bé Tinh Tinh, thi nhau giơ ngón cái khen Tinh Tinh.
Cố Vũ Ninh đến bên Tinh Tinh, đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói cũng mềm mại đáng yêu:
"Tinh Tinh mỗi ngày đều nghĩ gì thế! Tiểu Tinh Tinh đúng là, vừa đáng yêu vừa đẹp trai, đầu óc lại kỳ quặc! Đáng yêu quá đi!"
Tô Diệc Tinh vừa nãy còn có chút ngại, thấy các dì đều giơ ngón cái với mình, anh Ninh Ninh còn khen cậu đáng yêu.
Cảm xúc không vui trong nháy mắt tan biến, cười tủm tỉm khoe mẽ với mâm tôm:
"Tinh Tinh bây giờ sẽ ăn hết 'đại hiệp' này!"
Đồ ăn dần dần được dọn đủ, Hạ Mộc và Tống Mộng Oánh lột tôm cho bọn trẻ.
Lâm Chỉ Khê biết Cố Vũ Ninh không thích tay bị dính đồ ăn, vừa định gắp con tôm lột cho Cố Vũ Ninh.
Cậu bé Ninh Ninh hiểu chuyện tay nhanh mắt lẹ lột một con tôm bỏ vào bát Lâm Chỉ Khê, sau đó nhanh chóng cầm khăn ướt, lau sạch tay!
Hành động nhỏ bé của Cố Vũ Ninh không gây sự chú ý, nhưng lại làm đáy lòng Lâm Chỉ Khê dậy sóng.
Ninh Ninh nhỏ bé đáng yêu của nàng, đang nỗ lực thực hành những gì nàng dạy, hắn vì mụ mụ có thể nhẫn nhịn mọi thứ!
Lâm Chỉ Khê dường như nhìn thấy sự đảm đang ở trên người hắn! Cảm giác tự hào của người mẹ tự nhiên mà sinh ra!
Các khách quý dùng bữa cơm thật vui vẻ, mọi người trò chuyện thoải mái, không khí rất hòa hợp.
Nhưng chỉ cần máy quay hướng đến mặt đạo diễn, bầu không khí liền trở nên quỷ dị.
Trong đầu đạo diễn toàn là hình ảnh ngôi mộ mà hắn vừa nhìn thấy, hắn máy móc gắp thức ăn, tính toán nếu mình không trụ nổi liệu có mất mặt không.
Nhưng nếu thật sự phải một mình nằm trong lều vải kia, chắc hắn phải kinh hồn táng đảm cả đêm mất.
Đạo diễn buồn rầu thở dài, một bữa cơm ăn không biết vị. Trong viện lại rất náo nhiệt, người dân thôn nhiệt tình mang dưa hấu đến, nhờ Tề Phong Ngôn cắt cho bọn trẻ ăn.
Tề Phong Ngôn vui vẻ đồng ý, người dân thôn rất tôn trọng Tề Phong Ngôn, trên người hắn không có vẻ kiêu ngạo gì, vừa cắt dưa hấu, vừa trò chuyện thân thiện với mọi người.
Tống Mộng Oánh nhìn bóng dáng chồng mình đang tươi cười, bỗng cảm thấy xúc động.
Nàng vốn cho rằng chồng mình rất chất phác, nghĩ trong mắt anh chỉ có văn vật, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không giỏi giao tiếp, đến khi thấy anh làm việc ở hiện trường nàng mới phát hiện: Hóa ra người mạnh mẽ thật sự sẽ không hoảng sợ khi ở một mình, hòa nhập vào đám đông cũng không thấy gò bó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận