Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 41: Trở về ôm một cái Ninh Ninh a (length: 7687)

Ngồi ở một bên, Lâm Chỉ Khê kinh ngạc mở to hai mắt, không rõ lắm chớp mắt liên hồi.
Trong lòng nàng đột nhiên bắt đầu cảnh giác: Là Tống Mộng Từ gọi điện thoại tới? Cố Uyên nói mình là con riêng lại là chuyện gì xảy ra?
Khi mình và hắn ký kết hiệp nghị kết hôn, hắn rõ ràng nói cha mẹ đều đã mất. Nàng và Cố Uyên kết hôn theo hiệp ước đã lâu như vậy, chưa từng thấy người nhà của hắn.
Ở đầu dây bên kia, Tống Mộng Từ trong lòng có chút hồi hộp, lần trước sự khiêu khích của mình, Cố Uyên vẫn nhớ trong lòng, không nhịn được phải ra vẻ trấn định lên tiếng:
"Xem ra ngươi biết ta gọi điện thoại tới là vì chuyện gì, ta sẽ gọi điện cho Tề Minh, việc này vốn không khó xử lý, chỉ xem ngươi có chịu gật đầu hay không thôi. Cố Uyên, nể mặt quen biết từ nhỏ, cho ta chút thể diện.
Nếu Tư Thừa Trạch chọc tới ngươi, ta có thể bảo hắn giải thích với ngươi."
Đứng bên cạnh Tống Mộng Từ, Tư Thừa Trạch một mặt không cam lòng, phải hạ mình nói chuyện với Cố Uyên ư? Hắn thật không muốn mất mặt như thế, Tống Mộng Từ liền trừng mắt liếc hắn một cái thật sâu.
Tiếng cười khẽ của Cố Uyên truyền đến:
"Xin lỗi ư? Ta cần hắn xin lỗi sao? Ta chỉ là lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt thôi.
Chỉ là để Tư Thừa Trạch trải nghiệm một chút hoàn cảnh của Lâm Chỉ Khê. Như vậy cũng không chịu nổi?
Các ngươi đã hắt nước bẩn lên người Lâm Chỉ Khê, ta chẳng qua là muốn các ngươi nếm thử xem rốt cuộc đó là vị gì.
Ta thậm chí không muốn nghe cả giọng của Tư Thừa Trạch, huống chi là lời xin lỗi giả dối của hắn.
Chuyện này không có gì để thương lượng, đáng mất mặt thì cả tập đoàn Tống thị các ngươi cũng phải mất mặt theo thôi.
Muốn trách thì trách Tư Thừa Trạch phẩm hạnh không đoan chính, nếu hắn không làm gì sai, làm sao để ta bắt được thóp."
Cố Uyên nói xong, không chút khách khí cúp điện thoại. Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Chỉ Khê, đưa tay chạm vào màn hình, mở trang Microblogging rồi để trước mắt Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc nhìn hot search trên Microblogging, bấm vào xem từ đầu, vô số lời chửi rủa của dân mạng tràn đầy màn hình:
"Tư Thừa Trạch ăn bám trắng trợn đúng không? Muốn đàn anh lão làng trong giới giải trí giúp hắn giải vây ư?"
"Ha, hạng người như vậy mà còn giả tạo hình tượng người đàn ông hào hoa phong nhã trước ống kính, tưởng mình lớn lao lắm sao?"
"Thảo nào ở thảm đỏ Cố Uyên không hề nể mặt hắn, thì ra hắn là loại người không biết xấu hổ này."
"Hắn tự tung tự tác làm rối loạn cả trình tự của chương trình, gây khó dễ cho bao nhiêu nhân viên công tác, cùng là người làm công với nhau mà thấy thương cho bọn họ quá."
Khi Lâm Chỉ Khê đang lướt xem bình luận thì có một bài đăng tố cáo khác đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng.
Người tố cáo nói hắn làm việc trong đoàn phim của Tư Thừa Trạch, việc Tư Thừa Trạch quen dùng đồ hiệu đã là chuyện thường ngày.
Người này nói thêm, Tư Thừa Trạch thường xuyên để đám nhân viên công tác phải chờ đợi, quay sớm thì không dậy nổi, quay đêm lại chê muỗi nhiều.
Mọi người làm việc với hắn luôn phải nơm nớp lo sợ, luôn cười theo hắn, chỉ vì hắn có hậu thuẫn mạnh, căn bản không ai dám động vào.
Ngay cả đạo diễn cũng phải chiều theo ý hắn, sợ bị hắn giận.
Cộng đồng mạng lập tức sôi trào, những lời chửi rủa Tư Thừa Trạch ngày một tăng, thừa cơ hội đó, Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu nhìn Cố Uyên:
"Tin này là do ngươi tung ra?"
Cố Uyên nhẹ gật đầu:
"Cho hắn chút giáo huấn, cho hắn biết có những người không thể chọc vào. Sao, ngươi thấy ta làm quá đáng?"
Khi Cố Uyên nói câu này có chút cẩn thận, trong lòng hắn đang rất sợ.
Sợ Lâm Chỉ Khê mềm lòng với Tư Thừa Trạch, sợ Lâm Chỉ Khê không thể chịu nổi việc Tư Thừa Trạch bị người khác chửi bới, sợ Lâm Chỉ Khê sẽ vì Tư Thừa Trạch mà cầu xin.
Đôi mắt Lâm Chỉ Khê lấp lánh, cô thở dài một hơi thật to bên cạnh Cố Uyên:
"Cố Uyên, thì ra ngươi là người mà Tống Mộng Từ cũng không dám động vào sao? Sao ngươi lại lợi hại như vậy?
Tống Mộng Từ, một cô tiểu thư ngạo mạn như vậy, thế mà lại tự mình gọi điện tới cầu xin ngươi? Bây giờ có phải là do trước đây bị oan ức nên ngươi mới ra tay bênh vực kẻ yếu không? Ngươi đang báo thù giúp ta sao?
Ta…thật sự là lo lắng vô ích, ta cứ sợ ngươi đoạt tài nguyên của Tư Thừa Trạch thì Tống Mộng Từ sẽ tìm ngươi gây sự, trong lòng lo lắng đừng hỏi tới, xem ra là do ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ta bỗng nhiên phát hiện, Cố Uyên, ngươi giống như là một người mạnh mẽ đến mức khiến người ta yên tâm dựa dẫm vào."
Cố Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng theo Lâm Chỉ Khê, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, anh cũng nở nụ cười:
"Ừ, ngươi cứ dựa vào đi."
Đáy mắt Lâm Chỉ Khê có thêm mấy phần tìm tòi:
"Nhưng mà Cố Uyên, con riêng là chuyện gì?"
Cố Uyên nghe đến ba chữ "con riêng" thì vẻ mặt khựng lại, câu chuyện này quá dài và cũng quá ảm đạm, những ký ức không vui quá nhiều, nhất thời anh không biết nên bắt đầu từ đâu, nét mặt cũng có chút lạc lõng.
Lâm Chỉ Khê nhìn mặt Cố Uyên, cái cảm giác xa cách, không ai sánh bằng trên người Cố Uyên lại xuất hiện, mỗi khi tới thời điểm này, Lâm Chỉ Khê luôn cảm thấy đau lòng khó hiểu, cô không nhịn được đưa tay nắm chặt tay Cố Uyên:
"Nếu là chuyện không vui thì không nói cũng được, ta cũng không nhất định phải nghe đâu. Xe dừng rồi Cố Uyên, chúng ta về nhà thôi, nhanh, về ôm Ninh Ninh thôi nào."
Cố Uyên vốn chuẩn bị nuốt hết mọi lời định nói vào lòng, nhưng đôi tay Lâm Chỉ Khê rất ấm áp, cánh cửa nhà vừa mở ra, ánh đèn ấm áp tràn đầy cảm giác hạnh phúc, Ninh Ninh vui vẻ chạy về phía hai người.
Đột nhiên Cố Uyên thấy cay cay mắt, điều ước thẳm sâu trong lòng anh đã thành hiện thực rồi, anh cũng đã có một mái ấm gia đình rồi.
Nhân viên của tổ chương trình còn chưa thu dọn đồ đạc xong, Cố Vũ Ninh ngạc nhiên chạy đến, nhìn thấy mẹ mặc bộ lễ phục lộng lẫy, bé không nhịn được vỗ tay phấn khích tại chỗ:
"Oa, mẹ ơi, trách sao mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ ai cũng nói mẹ con là tiên nữ, mẹ xinh đẹp quá đi mất.
Xinh đẹp đến mức Ninh Ninh không dám chớp mắt luôn á."
Lâm Chỉ Khê định xoay người ôm Ninh Ninh một cái thật chặt thì bị Cố Uyên giành trước, Cố Vũ Ninh được Cố Uyên ôm vào lòng, bé khẽ giọng nói:
"Mẹ đi giày cao gót lâu vậy chắc mệt lắm, không được ôm Ninh Ninh đâu, để mẹ thay giày trước đã."
Cố Vũ Ninh đáng yêu gật đầu, lúc này Lâm Chỉ Khê mới giật mình nhận ra, khi nãy cô vừa nói chuyện với Cố Vũ Ninh thì trong nháy mắt, Cố Uyên đã đặt đôi dép lê mềm mại vào sát chân cô.
Lâm Chỉ Khê cười hì hì thay dép, vào phòng thay bộ đồ thoải mái, vừa đi ra thì Cố Vũ Ninh liền nhìn cô:
"Hôm nay mẹ với ba đi đâu thế, mẹ vui lắm đúng không?"
Lâm Chỉ Khê chợt nhớ ra hôm nay nhóc con này đã làm gì ở nhà trẻ, liền làm ra vẻ mặt ấm ức, đi đến bên cạnh Cố Vũ Ninh, nhéo khuôn mặt tròn trĩnh của bé:
"Mẹ vui ư? Mẹ có vui bằng Ninh Ninh không? Sáng sớm mẹ thức dậy không thấy Ninh Ninh đâu, mẹ cứ nghĩ Ninh Ninh ở nhà trẻ chắc sẽ nhớ mẹ lắm, kết quả vừa mở livestream xem thì sao.
Ối giời, Ninh Ninh đang cùng Đậu Đậu ăn bánh kem mỗi người một muỗng, cái bánh kem nhìn ngon ơi là ngon, ngon đến nỗi Ninh Ninh cười híp cả mắt mà quên mất mẹ luôn rồi.
Haiz, lớn rồi quên mẹ, Đậu Đậu đáng yêu như thế, có lẽ Ninh Ninh không cần mẹ nữa rồi."
Cố Vũ Ninh ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vội xua tay:
"Không có, không có đâu ạ, Ninh Ninh nhớ mẹ mà, Ninh Ninh còn sợ mẹ ở nhà chán nên mới vậy, Ninh Ninh không hề không cần mẹ, Đậu Đậu chỉ là bạn của Ninh Ninh thôi, còn bánh kem…căn bản là… không ăn được đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận