Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 417: Đây không phải tầm bảo, đây là Thiên Đường! (length: 7580)

Các bé con nghe được Lạc Lê thúc thúc nói mà ngơ ngác cả người, Tô Văn Kỳ tuy bình thường không đáng tin cậy lắm, nhưng năng lực chấp hành của hắn rất mạnh, Lạc Lê bảo hắn chuyển đạo diễn, hắn không nói hai lời, xắn tay áo lên làm ngay!
Đạo diễn đang ngồi ngon lành, bị hai người đột nhiên xuất hiện lôi đi, sống sờ sờ bị lôi ra khỏi vị trí, lúc rời khỏi mặt đất, mặt hắn đầy vẻ khó tin, thân hình hắn to lớn như vậy, mà Lạc Lê cùng Tô Văn Kỳ lại nói chuyển là chuyển được?
Ninh Ninh mắt tinh trong nháy mắt nhìn thấy tấm thẻ mà đạo diễn vẫn đang ngồi lên, bé mở chân chạy nhanh đến, miệng hô hào "Tìm được rồi!", cầm tấm thẻ lên.
Lạc Lê thấy Ninh Ninh lấy được tấm thẻ, cùng Tô Văn Kỳ đồng thời buông tay, cũng may đạo diễn đã chuẩn bị sẵn, đứng vững ở trên bờ cát.
Bé Tinh Tinh nhìn tấm thẻ trong tay Ninh Ninh ca ca, rồi cau mày nhìn đạo diễn thúc thúc:
"Tinh Tinh thật là uổng công khen thúc thúc, thúc thúc thật là giảo hoạt, bản đồ kho báu rõ ràng bị chú ngồi lên, mà chú lại để bọn nhỏ đi trong lều tìm!
Để Tinh Tinh nhìn một cái, xem bụng bự của chú có phải đều chứa đầy những ý nghĩ xấu đã thiu rồi không?"
Lạc Lê nhìn cái bụng lớn của đạo diễn, không thể nhịn được cười, đạo diễn không phục phản bác:
"Tuy thúc biết tấm thẻ ở đâu không nói, nhưng Tinh Tinh khen thúc không bằng đừng khen, không ai khen như cháu cả, ta bị cháu tâng bốc đến mức không ngóc đầu lên nổi!"
Tinh Tinh không thèm so đo với đạo diễn thúc thúc, bé thấy Ninh Ninh ca ca đã ghép bản đồ kho báu xong, hiện tại bé dồn hết tinh thần muốn đi tìm bảo.
Tề Minh Hiên nhìn bản đồ kho báu, chỉ về phía sâu trong bãi biển, Ninh Ninh quay đầu nhìn mẹ, ngoan ngoãn nói:
"Lần này mẹ cũng muốn cùng Ninh Ninh đi tìm bảo sao? Nếu chúng ta có thể đến nơi trước khi trời tối thì chắc sẽ không đáng sợ đâu!
Mẹ đi theo sau Ninh Ninh nhé, Ninh Ninh với ba ba sẽ bảo vệ mẹ! Mẹ đừng lo lắng!"
Lâm Chỉ Khê yên tâm gật đầu.
Tô Diệc Tinh chạy đến bên cạnh ba ba mẹ, không dặn dò Hạ Mộc điều gì, mà ngược lại làm mặt nghiêm khắc nhìn Tô Văn Kỳ:
"Ba ba lát nữa phải đi theo sát vào, cho dù rất đáng sợ cũng không được kêu to, lại càng không được sợ hãi chạy loạn!
Có chuyện gì Tinh Tinh sẽ xử lý, ba ba cứ ngoan ngoãn là được, tuyệt đối đừng nghịch ngợm!"
Hạ Mộc nghe bé Tinh Tinh nói, tự động liên minh với bé Tinh Tinh, kẻ xướng người họa:
"Đúng đấy, đồ ma quỷ, lúc tìm bảo ngươi đừng có mà làm vướng chân Tinh Tinh của chúng ta, nếu ngươi mà dám gây sự, ta là người đầu tiên không chấp nhận!"
Tô Văn Kỳ bị Hạ Mộc và bé Tinh Tinh nói mà cau mày, còn chưa xuất phát mà hắn cảm thấy mình đã bị vợ con ghét bỏ rồi, cứ như hắn là cái của nợ lớn ấy, rõ ràng hắn là người tìm ra mảnh bản đồ kho báu cuối cùng mà, hắn có công lớn đó được chưa?
Nếu không phải hắn sức khỏe tốt cùng Lạc Lê chung sức lôi đạo diễn dậy, hiện tại mọi người ngay cả lộ tuyến còn chưa xác định được đâu!
Tô Văn Kỳ ủy khuất ba ba đi theo mọi người về phía trước.
Đậu Đậu là lần đầu đi tìm bảo, bé không hề sợ hãi, chạy ở phía trước Ninh Ninh và Minh Hiên ca ca. Tề Minh Hiên liên tục gọi Đậu Đậu:
"Đậu Đậu em gái, em chạy chậm một chút chờ ca ca, em chạy sau ca ca, vạn nhất lát nữa gặp nguy hiểm, ca ca có thể bảo vệ em!"
Bé Tinh Tinh cùng Tâm Từ đã từng trải qua cùng Minh Hiên ca ca đi cứu Lạc Lê thúc thúc, vừa nghe Minh Hiên ca ca khoe khoang với Đậu Đậu tỷ tỷ liền cười ha ha. Tinh Tinh còn trêu chọc:
"Thật không? Gặp nguy hiểm, là ca ca định bảo vệ Đậu Đậu tỷ tỷ, hay là để Đậu Đậu tỷ tỷ bảo vệ ca ca?"
Một câu nói của Tinh Tinh làm Ninh Ninh cũng bật cười, Đậu Đậu bé con chạy nhanh nhất thì lại đột nhiên dừng bước!
Bé đã chạy đến cuối bãi biển, một tảng đá ngầm lớn chắn đường đi của bé, không cho bé đi tiếp!
Nhưng vừa chuyển qua tảng đá, bé Đậu Đậu đã kinh ngạc trợn tròn mắt!
Trước mắt là một rừng cây rộng lớn, trên cành cây treo đầy rèm lụa, trang trí vô cùng đẹp đẽ, xuyên qua rèm lụa, Đậu Đậu nhìn thấy trên bàn ăn dài đã được bày biện, bày đầy đồ ăn tối phong phú và trái cây tươi ngon.
Bên cạnh bàn ăn là một khoảng đất trống lớn, trên đó đống lửa đã được đốt lên, đỏ rực!
Tổ chương trình còn dựng một sân khấu nhỏ, một bên sân khấu là vô số đồ chơi, làm bé Đậu Đậu hoa cả mắt!
Ninh Ninh thấy Đậu Đậu không động đậy, vội chạy đến, sợ Đậu Đậu gặp nguy hiểm!
Nhưng Ninh Ninh vốn luôn điềm tĩnh chạy đến bên cạnh Đậu Đậu cũng ngẩn người dừng lại! Ánh mắt có chút ngơ ngác:
"Đậu Đậu, có phải Ninh Ninh bị hoa mắt không? Sao chỗ này được bày biện giống như vương quốc trò chơi của trẻ con vậy?
Mà bên cạnh sân khấu sao lại có cái giá sách cao như vậy, trên giá sách toàn là tập vẽ còn nhiều hơn nhà Ninh Ninh nữa!"
Đậu Đậu cũng cảm thán trong lòng:
"Đâu chỉ có tập vẽ thôi chứ, Ninh Ninh, em xem bên kia còn có giá treo áo này, trên giá toàn là võ phục TaeKwonDo mới tinh luôn đó!"
Tề Minh Hiên nhìn thấy Ninh Ninh và Đậu Đậu đều không bước tiếp được, trong lòng hơi run sợ, không biết bọn chúng đã thấy cái gì đáng sợ.
Nhưng Đậu Đậu và Ninh Ninh đều nhỏ hơn hắn, hắn có trách nhiệm chăm sóc em trai em gái, hắn không thể lùi bước!
Dù sao các phụ huynh cũng đều đi theo sau bọn họ, Tề Minh Hiên hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía Ninh Ninh và Đậu Đậu!
Tinh Tinh thấy Minh Hiên ca ca đi, cũng nhanh chân chạy theo về phía trước, Tâm Từ ở phía sau đuổi theo sát nút!
Tề Minh Hiên vừa chạy đến bên cạnh Ninh Ninh, như là đang tự động viên, lớn tiếng nói:
"Ninh Ninh, các em sao lại dừng lại? Phía trước có cái gì rắc rối sao?"
Tề Minh Hiên vừa dứt lời, bé Tinh Tinh chạy đến bên cạnh Cố Vũ Ninh rồi phanh gấp, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tấm tắc khen:
"Ninh Ninh ca ca, đây đâu phải là tìm bảo, đây là Thiên Đường!
Chỗ kia vì sao lại chuẩn bị một cái vũng bùn lớn thế, có phải là để Tinh Tinh nhảy vào không?"
Tề Minh Hiên cũng tò mò nhìn theo, trong nháy mắt sững sờ, một hàng người máy xếp ngay ngắn bên cạnh sân khấu, như là đang vẫy gọi hắn!
Tề Minh Hiên nhìn mấy lần, vội quay đầu lại gọi Tâm Từ vừa chạy đến:
"Tâm Từ em gái, em xem này, có búp bê công chúa kìa, cả váy công chúa bên kia cũng bày đầy!"
Tâm Từ òa một tiếng, các khách mời cũng đều đến, Tần Nhiên cong cong khóe môi, nhìn về phía Mộ Thần:
"Có Cocacola mà anh thích uống kìa!"
Lạc Lê khoa trương nhìn bàn đầy đồ ăn, vỗ vỗ vai Tô Văn Kỳ:
"Anh xem này, dê nướng nguyên con cũng lên bàn rồi!"
Cố Uyên nhìn trên bàn bày đầy đồ ăn vặt và sô cô la mà vợ thích ăn, hài lòng cong môi.
Ngay trong khoảnh khắc các khách mời đều ngỡ ngàng, phó đạo cầm loa nhỏ, hào nhoáng xuất hiện, lớn tiếng nói:
"Mọi người có hài lòng với kho báu lần này không?"
Các bé con mắt ai cũng long lanh, bé Tinh Tinh còn chạy đến bên cạnh phó đạo, giơ ngón cái với phó đạo:
"Thúc thúc, chú thật là đẹp trai! Tinh Tinh, yêu chú!"
Phó đạo vui vẻ một tay bế bé Tinh Tinh lên, đạo diễn giận đến trợn tròn mắt, đến lúc này mới phát hiện, thì ra bé Tinh Tinh cũng biết khen người mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận