Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 292: Lưu lại người, làm như thế nào sống sót? (length: 8152)

Lâm Chỉ Khê tắm rửa xong, thấy bé Ninh Ninh không đến phòng ngủ tìm nàng, trong lòng còn có chút không quen, bước chân liền đi tới phòng dì Phương, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Dì Phương đang ngồi bên cạnh Ninh Ninh kể cho hắn nghe câu chuyện trong cuốn vẽ, nghe thấy tiếng động, rón rén mở cửa.
Cố Vũ Ninh thấy mặt mụ mụ, bỏ dở chuyện kể, cười khanh khách gọi một tiếng mụ mụ.
Lâm Chỉ Khê nhìn Cố Vũ Ninh ở chỗ dì Phương mà đã gần ngủ gật, có chút hụt hẫng, đi vào phòng liền giả bộ tủi thân bĩu môi:
"Ninh Ninh có phải không muốn mụ mụ nữa không? Mụ mụ đợi Ninh Ninh rất lâu, Ninh Ninh đều không đến! Ninh Ninh đột nhiên không quấn lấy mụ mụ nữa, mụ mụ thấy trống vắng trong lòng!"
Cố Vũ Ninh vội giơ tay nhỏ:
"Ninh Ninh không có đâu, Ninh Ninh yêu mụ mụ nhất, nhưng mà Ninh Ninh muốn giữ lời hứa với ba ba, buổi chiều lúc ngoéo tay mụ mụ chẳng phải đã thấy rồi sao?
Ninh Ninh nói được thì làm được, ba ba cũng sẽ nói được thì làm được!
Mụ mụ ráng một chút đợi chúng ta dọn đến nhà mới, Ninh Ninh có thể ngày ngày rúc vào trong ngực mụ mụ thơm thơm ngủ! Hạnh phúc biết bao nha!"
Lâm Chỉ Khê không buông tha:
"Lời thì nói là vậy, nhưng mà Ninh Ninh đến cả câu ngủ ngon cũng không nói với mụ mụ đi ngủ a.
Ai, trẻ con lớn lên từ từ thì sẽ học được độc lập, trước kia ta còn không tin, bây giờ thì ta thấm thía hiểu rõ rồi!"
Cố Vũ Ninh vội vàng mặc đồ ngủ chạy đến bên mụ mụ, cuống quít hôn lên má mụ mụ thơm thơm một cái:
"Mụ mụ đừng buồn, Ninh Ninh sợ đi nói ngủ ngon với mụ mụ rồi sẽ không nỡ đi nên mới không dám đến, mụ mụ ngủ ngon nha!
Mụ mụ đi cùng Ninh Ninh cố gắng một chút, qua một thời gian nữa, Ninh Ninh sẽ ngày ngày dính lấy mụ mụ!"
Lâm Chỉ Khê nhìn mặt bé Ninh Ninh ra vẻ chững chạc, cùng dì Phương trao đổi ánh mắt, trong lòng không nhịn được cười thầm, vẻ mặt cũng thay đổi:
"Thì ra là như vậy à, vậy mụ mụ coi như không hụt hẫng, phải luôn yêu mụ mụ đó biết không? Mụ mụ yên tâm trở về ngủ, Ninh Ninh cố lên nhé, ngủ ngon!"
Cố Vũ Ninh kiên quyết gật đầu, Lâm Chỉ Khê bước ra ngoài, vừa nhẹ nhàng đóng cửa phòng dì Phương lại, vừa quay người, Cố Uyên đang tựa vào cửa, trong mắt tràn đầy nguy hiểm. Giọng nói cũng cố đè rất thấp:
"Hụt hẫng? Trong lòng trống vắng? Muốn cùng Ninh Ninh đợi thoát khỏi ta?"
Lâm Chỉ Khê chột dạ rụt cổ lại, sợ Ninh Ninh và dì Phương nghe thấy, giọng cũng đè rất thấp:
"Ngươi, ngươi sao lại còn học được cả nghe lén rồi?"
Lâm Chỉ Khê vốn định đánh đòn phủ đầu rồi thừa cơ trốn, không ngờ Cố Uyên chẳng hề hoảng hốt, cười khẽ mở miệng:
"Ta nghe lén? Ta chỉ là thấy ngươi không có ở phòng ngủ nên đi tìm ngươi thôi.
Ta sao lại ngờ, vừa đi đến cửa đã nghe được cảnh ngươi cùng Ninh Ninh quyến luyến chia tay!
Chậc, nhìn hai người dính nhau như cháo thế kia, ta có vẻ biến thành con sói xám gieo rắc mâu thuẫn mẹ con các ngươi rồi?"
Chậc... Lâm Chỉ Khê thấy khó thoát, ánh mắt trở nên hơi tinh nghịch, giả bộ giở trò đưa tay túm lấy cổ áo Cố Uyên, xích lại gần bên tai hắn, khẽ giọng nói:
"Ninh Ninh bị ngươi lừa gạt thảm như vậy, ngươi không phải sói xám thì là cái gì? Ngươi không chỉ là sói xám, ngươi còn là con sói gian xảo nhất ấy."
Lâm Chỉ Khê vừa mới nói xong, hai tay lập tức rút lại, bước nhanh chuẩn bị chạy về phòng ngủ.
Mang dép lê đi ngủ, Lâm Chỉ Khê căn bản là chạy không nhanh, giống như con thỏ trắng vụng về. Vừa chạy đến phòng ngủ định đóng cửa, Cố Uyên đã lách mình đi vào, kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của Lâm Chỉ Khê, cánh cửa phòng ngủ trong khoảnh khắc đóng sập lại. Đèn trong phòng ngủ quá mức mờ ảo. Ánh mắt của Cố Uyên cũng quá mức nguy hiểm.
Lâm Chỉ Khê bị ép sát vào cánh cửa, hai người khoảng cách rất gần, Cố Uyên nhẹ nhàng cúi người, giọng nói đầy từ tính nhẹ nhàng bay lả tả bên tai Lâm Chỉ Khê:
"Thỏ trắng nghịch ngợm quá lời như thế, sẽ bị sói xám ăn hết."
Tim Lâm Chỉ Khê thình thịch không ngừng, Cố Uyên hôn tới tấp như mưa rào, thỏ trắng tay trói gà không chặt sao có thể là đối thủ của sói xám?
Đầu óc Lâm Chỉ Khê bắt đầu trở nên trống rỗng, hơi thở càng lúc càng nặng. Đột nhiên có chút hối hận vì đã nghịch ngợm khiêu khích Cố Uyên.
Nụ hôn của Cố Uyên càng lúc càng sâu, mập mờ bên tai Lâm Chỉ Khê than nhẹ, một câu phân biệt nhiều ngày như vậy có nhớ ta không, hỏi ra miệng.
Lâm Chỉ Khê bất lực giãy dụa, giọng thẹn thùng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Cố Uyên thỏa mãn nghe được tiếng "Nhớ", cười xấu xa nhìn gương mặt ửng đỏ của Lâm Chỉ Khê:
"Có nhớ sao? Để ta xem xem?"
Mỗi một lời của sói xám đều là cạm bẫy đã giăng sẵn, chỉ để từng bước một cẩn trọng ăn sạch thỏ trắng.
Đêm càng lúc càng khuya, không có Cố Vũ Ninh quấy rầy, sói xám lại một lần nữa đắc ý.
Lâm Chỉ Khê mệt đến sức cùng lực kiệt mới tiến vào giấc ngủ.
Vốn dĩ nàng luôn ngủ rất say, đêm nay lại không hiểu sao mơ màng.
Trong giấc mơ nàng luôn cảm thấy bất an, ngay từ đầu mơ thấy toàn là những đoạn ngắn không hề logic, nhưng càng ngủ nàng càng quen, những đoạn ngắn này bắt đầu càng rõ ràng.
Lâm vào mộng cảnh, Lâm Chỉ Khê có tâm trạng vô cùng kiềm nén, nàng như thấy được kiếp trước của mình, cái ngày vừa giải trừ quan hệ hợp đồng với Cố Uyên, một mình co ro trong phòng thoi thóp.
Nàng chờ Tư Thừa Trạch mãi vẫn không đến, Cố Uyên cùng Cố Vũ Ninh vào lúc sinh mệnh nàng sắp kết thúc, liều mạng chạy đến bên cạnh nàng.
Lâm Chỉ Khê không muốn nhìn thấy hình ảnh này, nàng có thể cảm giác rõ ràng nàng đang ở trong mơ, nàng liều mạng muốn tỉnh lại. Nhưng dù nàng giãy dụa thế nào, vẫn không thể nào thoát ra được.
Lâm Chỉ Khê nhìn thấy mặt Cố Uyên và Cố Vũ Ninh khóc nức nở, nàng rất muốn đi ôm bọn hắn vào lòng.
Cố Uyên phát điên đưa nàng đã tắt thở vào bệnh viện, bác sĩ thẳng thừng lắc đầu với Cố Uyên. Cố Uyên đỉnh thiên lập địa, vào lúc ấy, bờ vai đột nhiên sụp xuống, dù hắn không nói gì, Lâm Chỉ Khê cũng có thể thấy rõ được nỗi chán nản của hắn.
Hình ảnh đột nhiên chuyển, nàng thấy ngày hôm đó đưa nàng đi an táng.
Thời tiết ngày hôm đó không hề mưa dầm rả rích như trong phim điện ảnh, thậm chí còn có mặt trời nóng hầm hập.
Đáy mắt Cố Uyên có tơ máu đỏ thấy rõ, nhưng hắn vẫn cạo sạch râu ria, mặc bộ âu phục phẳng phiu có mặt trong tang lễ.
Người viếng không nhiều, nàng vốn cũng không có người thân gì.
Cố Uyên trong tang lễ không nói lời nào, cả người như mất hết linh hồn.
Cố Vũ Ninh được dì Phương ôm, khóc đến mắt đã hơi sưng lên. Cố Uyên tự tay bưng hũ cốt của nàng, cho nàng an táng.
Bị vây trong giấc mơ, Lâm Chỉ Khê lúc này mới phát hiện, trên bia mộ trống trơn đã có ảnh chụp, dù nàng cùng Cố Uyên đã giải trừ quan hệ hôn nhân, trên bia mộ vẫn điêu khắc dòng chữ to "Mộ Ái Thê Lâm Chỉ Khê".
Lòng Lâm Chỉ Khê đau như cắt, Cố Uyên lẩm bẩm bên mộ bia, tiếng như sợi chỉ:
"Ta muốn hết sức có thể cho ra vẻ chỉn chu để gặp ngươi lần cuối, dù cho có thể ngươi vẫn sẽ không chịu ngẩng đầu liếc ta một cái.
Trước khi chết người mà ngươi muốn gặp nhất, đến cả dự đám tang của ngươi hắn cũng không dám.
Vừa hết hạn hợp đồng ngươi liền vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với ta như vậy, ta cho rằng ta buông tay là cho ngươi tự do, ta cho rằng ta buông tay có thể cho ngươi sống dễ chịu hơn một chút, không ngờ, tự do của ngươi lại tự tư đến thế.
Ngươi ra đi chẳng hề lưu luyến, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, người ở lại, phải sống như thế nào?
Nơi này vốn dĩ là ta dành để lại cho bản thân tấm bia mộ, sao ngươi lại nhẫn tâm thế, sao lại muốn ta tự tay chôn cất ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận