Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 257: Nặng như vậy họa, tại sao muốn lưng xa như vậy? (length: 7890)

Cha mẹ nuôi rất ít khi đưa ra yêu cầu gì với Mạc Nghệ, vợ chồng họ có điều kiện sống ưu việt, bởi vì không thể có con, nên đã nhận nuôi Mạc Nghệ ở cô nhi viện, và đưa hắn ra nước ngoài.
Mạc Nghệ từ nhỏ đã rất nghe lời, có thiên phú hội họa cực cao, cha mẹ nuôi cũng cho hắn đầy đủ không gian phát huy.
Hai người có cá tính đặc biệt đã nuôi dưỡng Mạc Nghệ và nói cho hắn biết:
"Chúng ta nhận nuôi con, là vì chúng ta thích, không phải vì con báo đáp sau này.
Con ở trong cuộc sống của chúng ta để chúng ta trải nghiệm niềm vui làm cha mẹ, chúng ta cũng cho con một mái nhà ấm áp.
Chúng ta đều có được từ đó, không ai thiệt thòi cả!"
Cha mẹ nuôi cho Mạc Nghệ tình yêu không cầu báo đáp, khi trưởng thành Mạc Nghệ mang lòng biết ơn cha mẹ nuôi, báo đáp lại cho họ cuộc sống tốt hơn.
Hai người lớn tuổi hiện tại thong thả trải nghiệm ẩm thực ở khắp nơi trên thế giới. Nhưng con gái của một người bạn ở trong nước nhận được suất trao đổi du học sinh, hôm nay muốn một mình đến nơi xa lạ này, mẹ nuôi đành phải nhờ Mạc Nghệ đến đón.
Với tính cách không thích giao thiệp của Mạc Nghệ, mẹ nuôi rất ít khi để hắn làm chuyện này, biết hắn sẽ ngại ngùng và rụt rè, nhưng bà có ý riêng.
Mặc dù từ nhỏ Mạc Nghệ rất ngoan, ít khi khiến họ phải lo lắng, nhưng hắn quá lạnh lùng, luôn cô đơn vùi mình trong phòng vẽ tranh, mẹ nuôi cảm thấy vợ chồng họ rồi cũng sẽ có một ngày rời đi.
Bà sợ đến lúc đó thế giới của Mạc Nghệ sẽ trở nên hoang vu.
Nghe nói con gái của bạn có tính cách hoạt bát, như một mặt trời nhỏ rực rỡ, mẹ nuôi cố ý muốn xem thử, Mạc Nghệ có thể bị lây nhiễm từ mặt trời nhỏ hay không, có thể đừng cô đơn như vậy hay không.
Hạ Tiểu Noãn xuống máy bay, duỗi người một cái cho đỡ mỏi, vừa mở điện thoại, điện thoại của bố mẹ liền gọi đến.
Hạ Tiểu Noãn báo bình an, mẹ nghe thấy giọng của nàng, lo lắng khóc nức nở, nói con gái bảo bối một mình chạy đi xa như vậy, tim người làm mẹ như tan nát.
Hạ Tiểu Noãn dỗ mẹ một lúc lâu rồi mới đi lấy hành lý.
Suất trao đổi du học sinh này là thứ nàng đã để ý từ trước, và cũng là thứ mà nàng liều mạng để giành được.
Trước khi đi, mẹ của nàng giống như đang muốn chuyển nhà, thu dọn cho nàng rất nhiều hành lý. Hạ Tiểu Noãn đều không mang.
Bây giờ mua sắm rất tiện lợi, cái gì cũng mua được, nàng chỉ mang theo một rương hành lý đựng đồ dùng cá nhân và quần áo để thay.
Toàn bộ sức lực của nàng đều dành để bảo vệ bức tranh được đóng gói rất kỹ càng này!
Hạ Tiểu Noãn lấy hành lý thành công, một tay đẩy rương, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vác bức tranh lên lưng.
Người nàng vốn dĩ đã nhỏ nhắn xinh xắn, vác thêm bức tranh này, trông người càng nhỏ hơn.
Những người xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm, thậm chí còn có người dùng ngoại ngữ hỏi nàng có cần giúp đỡ hay không!
Hạ Tiểu Noãn lễ phép cự tuyệt, mẹ của nàng tuy ở trong nước, nhưng đã sớm thu xếp xong xuôi cho nàng, hôm nay sẽ có người đến đón nàng và đưa đến trường, mẹ còn cẩn thận sắp xếp cả chỗ ở cho nàng.
Hạ Tiểu Noãn đi ra sân bay, dừng ở ven đường, lấy điện thoại ra lật xem số điện thoại mà mẹ gửi, vừa định gọi thì nhận được một tin nhắn.
Một cơn gió thổi qua, Hạ Tiểu Noãn lưng vác bức vẽ nặng trĩu ngơ ngác đứng ở ven đường.
Mạc Nghệ cũng không biết tại sao lại trùng hợp như vậy. Hắn đang lái xe trên đường đến sân bay thì đột nhiên bị chết máy.
Mạc Nghệ bất đắc dĩ dừng xe ở ven đường, hắn luôn thích ở lỳ một chỗ vẽ tranh, mỗi ngày phạm vi hoạt động rất hạn chế. Không ngờ vừa đi xa một chút, xe đã hỏng.
Hắn chưa từng xử lý qua loại vấn đề này, nhất thời có chút bối rối, thấy thời gian đón người sắp đến, căn bản không tiện mở miệng với đối phương.
Mạc Nghệ suy nghĩ một hồi, gọi mấy cuộc điện thoại để sắp xếp, sau đó ngượng ngùng soạn một tin nhắn:
"Chào bạn, tôi là người hôm nay vốn định đến sân bay đón bạn, rất xin lỗi, xe bị chết máy giữa đường, chúng ta có thể không kịp đến đón.
Nhưng bạn cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xe cho bạn, tìm một tài xế nói được tiếng Trung, anh ta sẽ đưa bạn đến trường an toàn. Lát nữa tài xế sẽ chủ động liên lạc với bạn!"
Mạc Nghệ gửi xong tin nhắn có chút đứng ngồi không yên, chuyện này xảy ra quá trùng hợp, nhìn cứ như cố ý, Mạc Nghệ sợ đối phương hiểu lầm, hắn không phải không muốn đến đón, đang giở trò lừa bịp, mà là hắn thật sự gặp phải tình huống đặc biệt.
Hạ Tiểu Noãn xem xong tin nhắn, người bị gió thổi có chút lạnh. Nàng ngây ra một lát, rồi giơ tay lên trả lời:
"Xe chết máy nhất định là không thể đi được, an toàn là trên hết, nếu như chưa từng sử dụng lốp xe dự phòng, thì lốp dự phòng chắc sẽ ở trong cốp sau!
Thay lốp xe không khó, bạn có thể thử xem sao, nếu thực sự không được thì ở nơi hoang vu như vậy thì mau chóng tìm cứu viện!
Nếu không phải đến đón tôi thì bạn cũng không gặp chuyện như vậy, khiến bạn thêm phiền phức, cảm ơn bạn đã sắp xếp xe giúp tôi, không cần lo cho tôi, cũng không cần tự trách, đều là người trưởng thành cả, tôi tự lo được!"
Hạ Tiểu Noãn trả lời tin nhắn xong, tài xế mà Mạc Nghệ sắp xếp đã đến sân bay, dùng thứ tiếng Trung không sõi gọi điện cho Hạ Tiểu Noãn.
Nhận được tin nhắn Mạc Nghệ cũng thở dài một hơi, đây là con gái của bạn mẹ nuôi, bản thân hắn bị hiểu lầm cũng không sao, hắn chỉ sợ mình làm hỏng chuyện khiến mẹ nuôi khó xử trước mặt bạn.
Cũng may đối phương có vẻ rất thấu tình đạt lý, không những không cảm thấy hắn cố ý, mà còn thật lòng giúp hắn nghĩ cách, thậm chí còn khách khí an ủi hắn.
Mạc Nghệ mở cốp sau xe. Ở trong lớp tường ẩn, thật sự tìm thấy lốp xe dự phòng.
Dụng cụ tuy cũng có, nhưng hắn nhìn một hồi lâu, căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu, tay của hắn dường như ngoài vẽ tranh ra thì làm gì cũng rất vụng về, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cứu viện.
Tài xế chở Hạ Tiểu Noãn mặc dù nói tiếng Trung không tốt lắm, nhưng thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn một mình đến nơi xa lạ này, sợ nàng trong lòng sợ hãi, nên đã cố gắng nhanh chóng đưa nàng đến nơi cần đến.
Sau khi đưa đến trường học an toàn, thấy bức tranh của nàng quá nặng, còn xuống xe nói có thể giúp nàng mang vào ký túc xá.
Hạ Tiểu Noãn cười rất hiền lành, liên tục khoát tay, thành khẩn mở miệng với tài xế:
"Anh đừng bận tâm, bức tranh này tôi còn di chuyển được, tôi còn có thể vác nó từ trong nước sang nước ngoài, thì một chút đường này có đáng gì?
Với lại, tôi không ở trường đâu, tôi đi báo danh xong sẽ đi ngay!"
Tài xế thấy Hạ Tiểu Noãn kiên quyết thì đành thôi, trước khi đi lại nói lắp bắp dùng tiếng Trung lo lắng hỏi thăm:
"Bức tranh nặng như vậy, tại sao muốn vác xa như thế?"
Hạ Tiểu Noãn nhỏ nhắn xinh xắn lại đeo bức tranh lên lưng, tài xế còn cảm thấy chìm xuống, nàng lại tỏ ra rất nhẹ nhàng, cười tươi rói với tài xế, nói năng tràn đầy sức sống:
"Nặng sao? Tôi không thấy nặng, đây là bảo vật của tôi, là thứ mà tôi không yên lòng để ở đâu, tôi đi đâu cũng muốn mang theo bên mình!
Người có thể có được bảo vật quý giá nhất của mình là một điều rất hạnh phúc, mang theo hạnh phúc bên mình, sao có thể thấy nặng được?
Cảm ơn anh đã đưa tôi đến, suốt đoạn đường tôi đều rất vui vẻ, hẹn gặp lại!"
Hạ Tiểu Noãn nói xong, quay người cõng bức tranh đi vào sân trường, nhìn từ phía sau, cả người nàng như bị bức tranh lớn bao phủ, nhưng ánh sáng tỏa ra từ người nàng lại không cách nào che giấu!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận