Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 379: Ta lần này muốn làm tập kích (length: 7731)

Khói trà Mạc Nghệ tỏa ra lượn lờ, phòng vẽ tranh bên trong rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ đầy trời sao, Mạc Nghệ căn bản không rảnh bận tâm, phòng vẽ tranh bên trong Laptop tỏa ra ánh sáng yếu ớt!
Mạc Nghệ duy trì một tư thế, ngồi xuống đã mấy giờ, đáy lòng lại một mực không thể nào bình tĩnh.
Hạ Tiểu Noãn dùng manga ghi chép cặn kẽ mình đã từng bước một tranh thủ vị trí du học sinh trao đổi ở trường như thế nào.
Mạc Nghệ thấy được nàng vì sùng bái mình, nên khát vọng đi qua con đường hắn đã từng đi, nhìn những phong cảnh mà hắn đã vẽ trong tranh.
Mạc Nghệ thế mới hiểu ra, thì ra tình cảm của Hạ Tiểu Noãn đối với mình xa xa nồng đậm hơn so với cảm giác của hắn.
Nàng đi đến trước mặt hắn, đã dùng hết khí lực toàn thân.
Chẳng trách, cô nàng nhỏ bé lại cõng một chồng tranh nặng nề đến đây, thì ra đáy lòng nàng một mực ẩn chứa một tín niệm mạnh mẽ!
Mạc Nghệ đột nhiên có chút may mắn, thậm chí có chút cảm tạ Hạ Tiểu Noãn vì sự cố gắng xuất hiện bên cạnh hắn.
Hạ Tiểu Noãn gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ trong lầu, lòng đầy ấm ức nói mình bị người ta đạo văn, rất cần sự trợ giúp của luật pháp.
Ba mẹ Noãn Noãn đều là người thông tình đạt lý, con gái một mình ở nước ngoài, bọn họ vốn đã rất lo lắng. Bây giờ lại xảy ra chuyện này, bọn họ càng đau lòng hơn.
Biết con gái mình bị ấm ức, họ ý định dùng những mối quan hệ sẵn có, định tìm một luật sư giàu kinh nghiệm cho Noãn Noãn, để Hạ Tiểu Noãn giữ lại chứng cứ, cứ chờ tin tức trước đã.
Hạ Tiểu Noãn hoàn toàn không hề hay biết, giờ phút này Mạc Nghệ đã xem qua hơn phân nửa trang Microblogging của nàng, tình cảm của nàng đối với Mạc Nghệ, cũng bị phơi bày ra hết không sót một chút gì!
Hạ Tiểu Noãn ghi nhớ sâu sắc lời Mạc Nghệ dặn, Mạc Nghệ bảo nàng ngủ ngon giấc, nàng liền đi tắm nước nóng thật thoải mái, nằm trong chăn bông, nghịch ngợm gửi một tin Wechat cho Mạc Nghệ:
"Nghe lời, ta đã chui vào ổ chăn rồi, học trưởng cũng nhất định phải ngủ ngon giấc nha, ngủ ngon!"
Mạc Nghệ khẽ cười, một mặt hạnh phúc nhìn điện thoại, nhìn manga của Hạ Tiểu Noãn, nhìn trộm nội tâm của Hạ Tiểu Noãn, hình ảnh Hạ Tiểu Noãn trong đầu Mạc Nghệ càng thêm sinh động.
Nhìn thấy tin Wechat này, Mạc Nghệ thậm chí có thể tưởng tượng ra, trong cái lầu nhỏ bé kia, Hạ Tiểu Noãn tắt hết đèn, đang cười ngây ngô với chiếc điện thoại.
Mạc Nghệ đưa tay hồi âm:
"Ừ, mai sáng ta đón ngươi đi học, ngủ ngon!"
Hạ Tiểu Noãn cầm điện thoại trong chăn cười ngọt ngào, cảm giác này giống như là ngoài trời đang mưa to gió lớn, nhưng nàng đang trốn trong vòng tay người mình yêu, mọi thứ hỗn loạn đều sẽ không đánh gục được nàng, trên thế giới này có thể tổn thương nàng chỉ có người nàng yêu, người khác không liên quan, đừng hòng gây cho nàng bất cứ uy hiếp nào!
Hạ Tiểu Noãn nhắm mắt lại. Rất nhanh liền chìm vào giấc mộng đẹp, nàng biết, ngày mai mặt trời mọc, người nàng yêu nhất sẽ xuất hiện trước mặt nàng, nàng sẽ càng thêm kiên cường đối mặt với thế giới này!
Sắc trời ngày càng tối, đạo diễn vừa dẫn đám nhóc con và các nàng nương trở lại biệt thự.
Hôm nay bọn nhóc đã chơi cả ngày, buổi trưa cũng không ngủ trưa, đã sớm mệt mỏi mở mắt không ra.
Đạo diễn đành phải kết thúc buổi quay sớm hơn, dặn các khách quý nghỉ ngơi sớm!
Lời của đạo diễn, các khách quý cơ bản là không mấy để ý.
Nhóc Ninh Ninh trên đường về xe buýt đã ngủ một giấc, xuống xe vẫn còn mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy mắt không mở ra nổi, nhưng vì có chút tật thích sạch sẽ, vừa về đến phòng, liền đòi ba cho tắm rửa, nhất quyết phải tắm xong mới ngủ tiếp!
Nhóc Tinh Tinh thì hoàn toàn ngược lại, cậu vừa về đến phòng đã bổ nhào vào chăn, mặc cho Hạ Mộc kề vào tai la hét, cậu vẫn ngoan ngoãn ngủ khì.
Hạ Mộc thấy Tinh Tinh đã chơi mệt lả, liền giở trò lưu manh, túm lấy tai Tô Văn Kỳ:
"Quỷ sứ, nhìn con ngươi mệt lử, bẩn như vậy đã lên giường, nhanh đi ôm nó dậy, ít nhất ta cũng phải cho nó rửa mặt rửa chân!"
Tô Văn Kỳ không nói hai lời ôm Tinh Tinh vào nhà tắm, nhóc Tinh Tinh đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác có người đang cầm bàn chải đánh răng chà vào miệng, lại cảm thấy có người dùng khăn mặt lau mặt mình, lau hơi đau, nhưng mí mắt nặng trĩu, căn bản không muốn mở ra!
Mộ Tâm Từ vốn không thích ngủ trưa, nhưng một ngày này đã tốn không ít sức lực, cô vừa rửa mặt xong trèo lên giường, Mộ Cẩm Quân còn chưa kịp kể chuyện cho cô nghe, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Tần Nhiên nhìn Tâm Từ ngủ nhanh như vậy, mỉm cười nhìn Mộ Cẩm Quân, nhướn mày xuống lầu, Mộ Cẩm Quân lập tức hiểu ý:
"Chơi game? Đi thôi, đi liền!"
Mộ Cẩm Quân và Tần Nhiên rón rén xuống lầu, phó đạo vẫn chưa ngủ, lo lắng đến bên cạnh đạo diễn, vẻ mặt đau khổ hỏi han:
"Sao ngươi lại làm vậy? Tại sao không nói với khách quý là ngày mai lại năm giờ dậy, Mộ Thần với Tần Nhiên đều đang chơi game rồi, ta xem sáng mai ngươi làm sao đánh thức bọn họ!"
Đạo diễn tự tin nhìn cái loa nhỏ của mình:
"Đừng thấy nó nhỏ, uy lực rung trời đấy!
Lần trước ta vừa nhắc bọn họ ngày thứ hai phải dậy sớm, nhóc Tinh Tinh kích động đến nửa đêm không ngủ được, ngày thứ hai còn bị bế lên xe!
Ta không thể để bọn họ mong chờ được, lần này ta định đánh úp!"
Phó đạo nhịn không được nhếch miệng, trong lòng không ngừng cảm thán:
Đạo diễn đúng là, gan to bằng trời! Sáng mai quấy rầy giấc ngủ của các vị đại lão, mấy ngày sau, căn bản đừng mong có ngày lành!
Lạc Lê chưa ngủ, định xuống lầu xem Mộ Thần còn Cocacola trong tủ lạnh không, định lén uống trộm chút.
Không ngờ vừa xuống lầu đã thấy Mộ Thần cùng vợ mình đang vui vẻ ngồi chơi game trước máy vi tính. Căn bản không để ý đến hắn xuống lầu.
Lạc Lê cố ý thận trọng di chuyển đến sau lưng hai người, muốn nghe xem khi Mộ Thần gánh Tần Nhiên chơi game sẽ mắng chửi người thế nào, đến gần mới phát hiện, trình độ chơi game của Tần Nhiên đơn giản khiến người sôi máu. Mộ Thần lại không hề nói một câu, Lạc Lê khó có thể tin yếu ớt mở miệng:
"Cái thao tác này ta cũng không nhịn được mà muốn mắng chửi người, Mộ Thần sao ngươi bất công quá vậy?"
Mộ Cẩm Quân liếc nhìn Lạc Lê một cái, lạnh lùng đáp:
"Mắng chửi người? Ngươi dám?"
Lạc Lê bị một ánh mắt của Mộ Thần dọa cho rụt cổ, cười ha hả tìm cớ:
"Nói đùa, ta, ta đi lấy nước uống, ta lên lầu đây, ta đi ngủ đây!"
Lạc Lê hoảng hốt chạy lên lầu, Cocacola cũng không uống, thở hồng hộc nhắm mắt lại.
Trong lòng Lâm Chỉ Khê, Cố Uyên đã sớm ngủ thiếp đi, Cố Uyên láu cá nói với Lâm Chỉ Khê, đạo diễn nhất định có ý đồ. Bình thường hắn không bao giờ tốt bụng nhắc mọi người ngủ sớm như vậy.
Cố Uyên đã nhìn thấu đạo diễn, hắn đoán ngày mai đạo diễn khẳng định sẽ làm trò mèo, cùng Lâm Chỉ Khê ngủ sớm để đối phó.
Trà trong tay Mạc Nghệ đã nguội, hắn vẫn chưa uống, hắn xem hết từ đầu đến cuối Microblogging của Hạ Tiểu Noãn, thời gian đã đến rạng sáng, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định đi ngủ, đưa tay mở cuốn manga đêm mạt ra.
Hắn muốn xem, rốt cuộc đêm mạt đã vẽ cái gì, hắn muốn biết rõ ràng, đêm mạt đã tham khảo bao nhiêu chuyện của hắn và Hạ Tiểu Noãn.
Hắn sẽ cố gắng phán đoán bằng lý trí, nếu quả thật có đạo văn, vậy đây không phải là chuyện riêng của Tiểu Ấm, mà là chuyện hằng ngày của bọn họ, hắn muốn cùng Tiểu Ấm kề vai chiến đấu!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận