Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 224: Ngươi là ta chèo chống, ta muốn làm ngươi thành lũy (length: 7692)

Cố Uyên ở thư phòng ngẩn người một hồi, mờ mịt cau mày, cầm điện thoại lên, cầu cứu Mộ Cẩm Quân bằng Wechat:
"Ngươi có bao giờ gặp phải, trước một câu còn nói rất tốt, sau một câu lão bà liền giận dỗi chưa? Tình huống này, phải làm sao dỗ?"
Mộ Thần còn chưa ngủ, vừa rồi bị Cố Uyên làm tức đến phát điên, lần này lại bị hắn nắm được cơ hội trả thù, cười khẽ bấm vào màn hình, một dòng Wechat y hệt gửi đến điện thoại Cố Uyên:
"À, cố lên!"
Cố Uyên nhìn dòng tin Mộ Cẩm Quân trả lời thì tức đến nghiến răng, cái tên tính toán chi li này, thật là nhỏ nhen.
Trong lòng Cố Uyên có chút nóng nảy, liền cất bước muốn đi dỗ dành, hắn không thể để Lâm Chỉ Khê mang bực vào người qua đêm. Hắn sợ có chút mâu thuẫn không lập tức giải quyết thì khả năng sẽ ngày càng lớn hơn.
Cố Uyên đi trở về phòng ngủ, làm thế nào cũng mở không được cửa phòng, lúc này mới phát hiện Lâm Chỉ Khê còn đang giận, một tay khóa hắn ở ngoài cửa!
Cố Uyên chỉ có thể bất đắc dĩ đi tìm dì Phương lấy chìa khóa.
Dì Phương còn chưa ngủ, đang chờ Cố Uyên đưa Ninh Ninh đến, một bên đưa chìa khóa cho Cố Uyên, một bên cười:
"Lại bị con trai nhốt ngoài cửa rồi à? Ngươi đừng có già rồi còn so đo với trẻ con, đợi Ninh Ninh lớn, sẽ không còn quấn quýt mẹ nữa đâu, đến lúc đó nói không chừng con trai còn sẽ hoài niệm khoảng thời gian này!"
Cố Uyên khẽ gật đầu, cầm chìa khóa bước đi, trong lòng có mấy phần chua xót.
Nếu bị con trai nhốt ở ngoài cửa thì hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy, hôm nay hắn lại bị lão bà nhốt ngoài cửa, dì Phương mà biết chẳng phải sẽ cười chết?
Cố Uyên dùng chìa khóa mở cửa, Lâm Chỉ Khê nghe thấy tiếng động cố ý trốn trong chăn không ra, giả bộ như đã ngủ.
Lâm Chỉ Khê cho rằng Cố Uyên nhất định sẽ đến bên đầu giường, vén chăn ra nói với nàng gì đó.
Đợi một hồi, bên cạnh lại có tiếng động, Ninh Ninh đang ngủ rất ngon lại bị Cố Uyên quen tay bế lên.
Cố Uyên bước ra ngoài, Lâm Chỉ Khê tức giận phùng má ngồi dậy trên giường, bật đèn ngủ ở đầu giường.
Cố Uyên đưa xong Ninh Ninh quay trở lại, liền nghe Lâm Chỉ Khê thấp giọng lên án:
"À, sáng sớm ngày mai Ninh Ninh sẽ biết lão sói đuôi to ba ba này căn bản không phải là nam tử hán! Đến cả ngủ cũng không dám ngủ chung, hình tượng của ngươi trong lòng Ninh Ninh sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Đã ta và người khác cùng nhau vẽ tranh ngươi cũng không quan tâm, còn nhất định phải tranh giành cái gì với Ninh Ninh? Ta ôm Ninh Ninh ngủ được rất ngon!"
Lâm Chỉ Khê vừa nói xong, phát hiện mình hình như nhập vai quá rồi, nàng cũng không ngờ, nàng diễn những màn giận dỗi trẻ con này lại quen thuộc đến thế.
Cố Uyên đóng cửa phòng ngủ, tắt đèn đầu giường, trong bóng đêm khẽ thở dài, một tay ôm Lâm Chỉ Khê vào lòng. Giọng nói êm tai vang lên:
"Ai, ta phải làm sao với ngươi bây giờ? Ta vốn muốn làm một người chồng rộng lượng hiểu chuyện, không muốn làm khó dễ em, vĩnh viễn đứng sau cổ vũ em, xem ra, em không muốn để ta toại nguyện.
Ta không nhịn được cũng không quản được, chỉ có thể không thèm để ý mà nói hết lòng mình cho em nghe.
Ta không phải không quan tâm.
Theo giây phút ta thấy bức tranh em và Chớ Nghệ vẽ kia, tâm ta đã bắt đầu rung chuông cảnh báo lớn.
Ta thừa nhận, rộng lượng cùng mấy cái lý lẽ vừa nãy đều là ta ngụy trang.
Tuy trong lòng ta không nghĩ vậy, nhưng ta sợ sự mẫn cảm của ta lại trở thành gây sự, ta sợ sự bất an của ta sẽ gây ra cãi vã giữa chúng ta.
Ta muốn một mình âm thầm tiêu hóa tâm tình của mình. Dù điều này với ta mà nói, thật sự có hơi khó.
Khi có một người biết em sớm hơn ta, lại từng lưu lại câu chuyện trong tuổi thơ của em đứng trước mặt em. Ta không biết sự tự ti từ đâu xuất hiện quấy phá, ta thật sự có chút sợ mất đi.
Nói như vậy có vẻ ta hơi cả nghĩ, nhưng tâm nhãn của ta, sau khi gặp em, nó thật chỉ bé nhỏ như vậy thôi, ta dần dần bắt đầu không chịu nổi bất kỳ sự mất mát nào!"
Lời Cố Uyên nói, khiến Lâm Chỉ Khê nở nụ cười trong bóng tối, Cố Uyên cuối cùng đã chịu mở lòng, thừa nhận mình sợ hãi.
Lâm Chỉ Khê lại nhào vào lòng Cố Uyên, nhẹ nhàng cười ra tiếng:
"Cuối cùng cũng chịu thừa nhận ghen rồi hả? Thật tốt!
Em không muốn anh giả bộ rộng lượng hiểu chuyện, không muốn anh cái gì cũng phải nhường em, em cũng không cần để anh vì chiều ý em mà làm trái ý mình.
Em biết tuổi thơ anh đã trải qua những gì, em biết nội tâm anh mẫn cảm như thế nào.
Không sao đâu anh, về sau em sẽ cho anh đủ cảm giác an toàn.
Anh luôn bảo vệ em, luôn muốn cho em sống không chút lo lắng, nhưng anh chưa từng nghĩ cho bản thân mình.
Em không quan tâm việc người em yêu sẽ hết lòng vì em.
Anh là chỗ dựa của em, em muốn làm thành trì cho anh.
Ở trước mặt em, anh không cần cẩn thận từng ly từng tí, em thích sự nhỏ nhen của anh, em thích anh ngây thơ làm mấy việc ngốc nghếch khi ghen, tất cả của anh em đều thích."
Lời Lâm Chỉ Khê tuy nói rất nhẹ, nhưng lại khiến đáy lòng Cố Uyên trào lên những gợn sóng.
Giờ phút này Lâm Chỉ Khê như hòa làm một với nàng lúc nhỏ. Cố Uyên hiểu rằng, bất luận là Lâm Chỉ Khê lúc nhỏ hay là nàng bây giờ, đều là sự cứu rỗi trong cuộc đời tăm tối của hắn.
Lâm Chỉ Khê lúc nhỏ cứu lấy con người hắn, bây giờ Lâm Chỉ Khê lại hết lòng muốn đến gần trái tim mẫn cảm của hắn, muốn xoa dịu hết thảy những bất an trong hắn!
Cố Uyên ôm Lâm Chỉ Khê vào lòng, ôm thật chặt, nỗi xúc động trong lòng hắn không biết phải biểu đạt như thế nào, nhưng hắn cảm thấy cái ôm này của hắn, Lâm Chỉ Khê có thể hiểu được.
Quả nhiên, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Chỉ Khê, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, giọng trấn an cũng tràn ra khỏi miệng:
"Việc gặp lại Chớ Nghệ là trùng hợp, việc vẽ tranh ở trường học cũng là trùng hợp, tính tình Chớ Nghệ kỳ quái, khi còn bé em với anh ấy không thân, càng không có gì để nói sau bao nhiêu năm như vậy!
Em không thể đảm bảo về sau ở bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không gặp lại anh ấy, nhưng có một số người với em mà nói, chỉ là người quen biết, chỉ thế thôi!
Em đã từng nói rồi, với em, ngoài anh và Ninh Ninh ra, tất cả đều là người ngoài."
Nội tâm Cố Uyên dần dần bắt đầu giãn ra, trước kia, Lâm Chỉ Khê luôn lạnh nhạt với hắn và Cố Vũ Ninh, hắn cất giấu trái tim mình, yêu một cách hèn mọn.
Hiện tại Lâm Chỉ Khê lại dốc hết sức đến gần hắn, liều mạng muốn cho hắn cảm giác an toàn, Lâm Chỉ Khê như muốn cùng hắn nắm tay hướng về phía trước.
Xúc động trong lòng hắn không nói nên lời, ừ một tiếng đầy ưu tư:
Nghịch ngợm Lâm Chỉ Khê khẽ thở dài một hơi, hờn dỗi đạp vào chân Cố Uyên, lại nghịch ngợm nói:
"Ôm chặt quá, em sắp không thở được, anh vẫn nên bế Ninh Ninh trở về đi, không thì sáng mai Ninh Ninh sẽ chê cười anh không phải nam tử hán!"
Cố Uyên đột nhiên nổi lên chút phản nghịch, Lâm Chỉ Khê càng giãy giụa hắn càng ôm chặt.
Trêu cho Lâm Chỉ Khê lại giơ nắm tay nhỏ lên, Lâm Chỉ Khê không hề dùng chút sức nào, nắm đấm rơi lên người Cố Uyên rất mềm mại, Cố Uyên lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ đang vung vẩy của nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, lời bá đạo cũng tràn ra miệng:
"Lão bà giận dỗi mà không dỗ thì mới không phải nam tử hán!
Bất quá, để giữ vững vị thế của ta, sáng mai dậy sớm một chút.
Đừng lo lắng, ta có thể thần không biết quỷ không hay bế Ninh Ninh về lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận