Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 42: Lão tài xế cũng có lật xe thời điểm (length: 7851)

Cố Vũ Ninh nói rất đàng hoàng, một dáng vẻ như phó thủ bận túi bụi, muốn trấn an Lâm Chỉ Khê, đám dân mạng không nhịn được bình luận trên mưa đạn:
"Phì, Lâm Chỉ Khê đỉnh thật, ai mà ngờ được cô ta trên thảm đỏ thì tiên khí ngút trời, về đến nhà chuyện đầu tiên là diễn một màn ăn dấm trước mặt con trai."
"Ta thật sự cười chết với Lâm Chỉ Khê, màn tranh thủ tình cảm trước mặt Ninh Ninh vừa nghiêm túc vừa ra vẻ đó chắc cô ta đã diễn thử trong đầu tám trăm lần rồi, không thì sao lại thuần thục đến thế?"
"Lâm Chỉ Khê quá hiểu chiêu này của Ninh Ninh, mọi người xem mặt nhỏ Ninh Ninh kiên quyết phủ nhận kia kìa, cái bánh gato nhỏ có tội tình gì, sao lại bị chê không ngon thế?"
Lâm Chỉ Khê nhìn bộ dạng hốt hoảng của Cố Vũ Ninh, không nhịn được cười tươi rói, giờ nàng đã cởi bỏ bộ lễ phục lộng lẫy cùng đôi giày cao gót đau chân, một tay kéo Cố Vũ Ninh vào lòng:
"Mẹ đùa con thôi, mẹ thấy con ở trường mẫu giáo có bạn bè đặc biệt vui, cái bánh gato nhỏ là Đậu Đậu cho Ninh Ninh sao? Đậu Đậu và Ninh Ninh là bạn tốt đúng không?
Ninh Ninh cũng không thể ăn không bánh gato nhỏ của Đậu Đậu, làm bạn bè thì phải có qua có lại, nỗ lực là của cả hai bên, biết chưa?"
Cố Vũ Ninh được Lâm Chỉ Khê vuốt ve, ôm chặt, gần đây mẹ có vẻ rất thích ôm hắn, Cố Vũ Ninh vui sướng trong lòng khiến cậu thoáng cúi đầu:
"Mẹ, con xin lỗi, lúc nãy con sợ mẹ buồn nên nói dối, bánh gato nhỏ Đậu Đậu cho Ninh Ninh ngon lắm, nhưng Ninh Ninh không phải vì ăn bánh gato của người khác mà không yêu mẹ đâu, mẹ đừng lo.
Đậu Đậu cho Ninh Ninh bánh gato là để xin lỗi, Đậu Đậu nói mẹ cô ấy không có nói xấu mẹ, nhưng đã làm Ninh Ninh không vui, Ninh Ninh đã tha thứ cho Đậu Đậu rồi, sau này Triết Triết xin phép nghỉ trở về.
Nếu như hắn sửa sai, Ninh Ninh cũng sẽ cho Triết Triết một cơ hội."
Lâm Chỉ Khê vui vẻ sờ chóp mũi nhỏ nhắn của Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh giỏi lắm, là đứa trẻ hiểu tha thứ và độ lượng, có muốn cùng mẹ làm bánh quy nhỏ không? Ngày mai mang đến trường mẫu giáo cùng các bạn ăn được không?"
Cố Vũ Ninh vui vẻ gật đầu, kéo tay Lâm Chỉ Khê thẳng đến nhà bếp, dời chiếc ghế nhỏ có đệm của mình bước chân lên đạp, một mặt mong chờ nhìn Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê tuy nói vậy, nhưng cái bánh quy nhỏ này làm thế nào, nàng căn bản không biết, nhất thời cùng Ninh Ninh mắt lớn trừng mắt nhỏ. Cố Vũ Ninh giật mình, không nhịn được hỏi:
"Sao thế mẹ, nhanh bắt đầu đi, bước đầu tiên làm gì? Ninh Ninh chưa bao giờ làm bánh quy nhỏ, ba ba chưa dạy Ninh Ninh."
Lâm Chỉ Khê có chút lúng túng cúi đầu, vội vàng lấy điện thoại ra, lắp ba lắp bắp:
"Mẹ, cái đó, ba ba của con cũng chưa dạy mẹ, con đợi mẹ tìm trên mạng một chút."
Lâm Chỉ Khê vừa tìm vừa lén nhìn mưa đạn, lập tức cau mày, đám dân mạng trêu chọc nàng không hề che đậy:
"Phì, lúc bảo làm bánh quy nhỏ, tôi vạn vạn lần không nghĩ Lâm Chỉ Khê lại không biết."
"Cười chết mất, không biết còn bày vẽ gì, chẳng lẽ Lâm Chỉ Khê còn định trông cậy vào Ninh Ninh?"
"Cố Uyên đâu rồi? Đi tắm hả? Online kêu gọi Cố Uyên, Lâm Chỉ Khê bảo làm bánh quy nhỏ mà anh chưa dạy."
"Cố Uyên đến dạy à? Dạy thế nào? Ôm Lâm Chỉ Khê vào lòng dạy à? Cảnh này mà anh dám phát là tôi dám xem."
Lâm Chỉ Khê thấy dân mạng càng nói càng quá đáng, e lệ nhìn công thức trên mạng, đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu cần thiết, làm theo quy trình trên mạng, trước tiên làm mềm bơ. Sau đó để Ninh Ninh dùng tay bụ bẫm bỏ đường vào.
Rồi lại chỉ huy Ninh Ninh khuấy đều lên.
Cuối cùng đổ trứng gà vào, đưa cây đánh trứng cho Ninh Ninh, Ninh Ninh ra sức đánh.
Lâm Chỉ Khê đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cố Vũ Ninh.
Nhẹ nhàng chấm một chút bột mì bằng đầu ngón tay, tinh nghịch vẽ chữ "Vương" lên trán Cố Vũ Ninh.
Cố Vũ Ninh đang đánh tay liền dừng lại, đưa tay định lau, bị Lâm Chỉ Khê giữ lại:
"Đừng lau, Ninh Ninh giống con hổ con vậy, trông đáng yêu lắm, mẹ thích con."
Cố Vũ Ninh muốn giãy tay, bỗng dưng dừng lại, mẹ nói thích hắn, đây là lần đầu mẹ nói thích hắn, Cố Vũ Ninh trong lòng mừng rỡ, khiến cậu chẳng còn để ý hình tượng gì, mặt nhỏ đỏ bừng:
"Mặt Ninh Ninh dính bột mì thì làm sao đáng yêu được, mẹ có phải nói dối không?"
Lâm Chỉ Khê một mặt không phục, vốn gương mặt Cố Vũ Ninh đã đáng yêu rồi, chỉ tại cậu giống cha, từ bé đã lạnh như băng, đột nhiên được vẽ thêm cái mặt hề kia mới tìm lại được mấy phần trẻ con.
Đơn giản đáng yêu đến nỗi Lâm Chỉ Khê muốn vò cái cục sữa nhỏ này vào lòng. Lâm Chỉ Khê không nhịn được quay sang nhân viên công tác ngoài ống kính:
"Mọi người xem hộ tôi xem, Cố Vũ Ninh như vậy có đáng yêu không?"
Nhân viên công tác buồn cười gật đầu, mưa đạn cũng bắt đầu ồn ào:
"Ninh Ninh lau cũng vô dụng thôi, cả mạng xã hội đều chụp màn hình dáng vẻ hổ con của Ninh Ninh rồi, Ninh Ninh cam chịu số phận đi, sau này không chừng còn dùng làm meme."
"Ninh Ninh khổ rồi, có một người mẹ như vậy, mẹ cậu chính là fan cuồng hắc nhất của cậu, sau này lịch sử đen của cậu, chắc chắn toàn là Lâm Chỉ Khê lưu lại."
"Ninh Ninh định lau mặt dính bột mì nhưng mẹ nói thích hắn à, lập tức Ninh Ninh hình như không muốn lau nữa."
"Người khác mà dám giở trò lên mặt Ninh Ninh là Ninh Ninh sẽ giận tím mặt."
"Mọi người chỉ nhìn Ninh Ninh thôi à, chỉ có tôi là đang nhìn chiếc nhẫn kim cương to đùng trên tay Lâm Chỉ Khê sao? Cố Uyên thật là nhân lúc đêm tối trăng cao đưa nhẫn kim cương cho Lâm Chỉ Khê đấy à."
"Đừng nói nữa, nhẫn kim cương của Lâm Chỉ Khê cứ nhấp nháy làm lóa cả mắt tôi từ nãy đến giờ."
Cố Vũ Ninh bất đắc dĩ nhìn mẹ một cái, tay nhỏ cũng nhanh tay quệt một ít bột mì, thừa lúc Lâm Chỉ Khê không để ý bôi xóa lên mặt Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê lập tức biến thành mèo con lem nhem, Cố Vũ Ninh còn học giọng Lâm Chỉ Khê:
"Mẹ cũng đừng lau, mẹ cũng đáng yêu lắm, Ninh Ninh cũng thích mẹ."
Vẻ mặt Lâm Chỉ Khê kinh ngạc trong giây lát, định lau tay lập tức dừng lại, nhân viên công tác tại hiện trường suýt chút nữa bật cười, đám dân mạng trên mưa đạn cũng không nhịn nổi:
"Ha ha ha, lão tài xế cũng có lúc lật xe, kinh hỉ không, bất ngờ không?"
"Ai chẳng biết đạo đức bắt cóc chứ, Ninh Ninh nhà ta thông minh từ nhỏ, học thuộc làu rồi."
"Lâm Chỉ Khê bị một cậu nhóc bốn tuổi nắm thóp, xem vẻ mặt của cô ấy như có chút nghi ngờ nhân sinh kìa, tôi cười chết mất."
Cố Uyên tắm xong nghe tiếng ồn ào liền bước vào nhà bếp, nhìn một mớ hỗn độn trên bàn, Cố Vũ Ninh và Lâm Chỉ Khê đều không còn chút hình tượng nào, cho dù là trước ống kính, đáy mắt anh tràn đầy dịu dàng, khóe miệng cũng cong lên.
Lâm Chỉ Khê lại lén đưa mắt cho Cố Vũ Ninh một cái, hai đôi tay nhỏ không an phận lén lút tiến đến gần bột mì. Lâm Chỉ Khê cười khúc khích như mèo con lem nhem, Cố Vũ Ninh gọi "Ba ba".
Cố Uyên không ngờ, anh vừa cúi xuống, hai người cười gian xảo đưa tay về phía anh. Lâm Chỉ Khê còn oai phong lẫm liệt hô to bên cạnh:
"Hôm nay ai cũng đừng mong sạch sẽ bước ra khỏi nhà bếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận