Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 307: Ninh Ninh ca ca là sóc con (length: 7848)

Cái tấm vải bị tất cả mọi người hiểu lầm thành đuôi cáo vẽ, chỉ có Tinh Tinh nhỏ nhìn ra là sói.
Cố Uyên rất vui mừng, khóe miệng đều chứa đầy ý cười, đưa tay nhéo má Tô Diệc Tinh, giọng khen ngợi tràn ra:
"Không hổ là ngươi, thúc thúc thật không nhìn lầm ngươi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có con mắt tinh tường!"
Tô Diệc Tinh được khen thì cười hì hì, nhăn mặt với Cố Vũ Ninh:
"Anh Ninh Ninh ơi, anh dọa Tinh Tinh sợ hết hồn, bảo gì mà đến hang ổ sói già, vừa nãy Tinh Tinh hơi sợ. Tinh Tinh trên đường thấy, mọi người ở đây đều nghe lời thúc thúc, thúc là người giỏi nhất ở đây!"
Cố Uyên lại nhịn không được bật cười, cái tài nịnh hót của Tô Diệc Tinh đúng là đạt đến trình độ thượng thừa, vài câu nói đã khiến người thoải mái vô cùng.
Cố Uyên nhìn Tô Diệc Tinh ánh mắt càng thêm sâu xa, luôn cảm thấy chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận, sau này Tinh Tinh sẽ là cánh tay đắc lực của Ninh Ninh.
Ánh mắt Cố Vũ Ninh vẫn đặt trên bức tranh, cau mày phàn nàn với ba:
"Ba ba nói cho Ninh Ninh xem ai vẽ bức tranh này đi? Sao người vẽ lại bất công vậy? Tại sao lại vẽ ba đẹp thế, còn vẽ Ninh Ninh xấu thế này? Cứ như vậy, Ninh Ninh buồn lắm!"
Cố Uyên thoáng chột dạ, thật sự không muốn thừa nhận người vẽ Ninh Ninh nhỏ xấu là do hắn vẽ thêm vào.
Tô Diệc Tinh liếc bức tranh, an ủi vỗ vai Ninh Ninh:
"Anh Ninh Ninh đừng buồn, đâu có xấu đâu, vẽ đẹp mà? Tinh Tinh nhìn cái biết liền, người vẽ anh Ninh Ninh là sóc nhỏ, anh xem cái đuôi mập ú này, dài chưa kìa!"
Anh trợ lý nhỏ bên cạnh không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Cố Uyên mắt sắc lườm hắn một cái, trợ lý vội nén tiếng cười vào trong. Nhưng khóe miệng như có ai giật dây, trợ lý đã gắng sức kìm nén lắm rồi, nó vẫn cứ nhếch lên không sao kìm lại được, khiến cơ mặt méo mó hết cả.
Trái lại Cố Vũ Ninh rất để ý đến bức tranh này, mặt nhỏ giận dữ:
"Ninh Ninh là con của ba, sao ba lại là sói còn Ninh Ninh lại là sóc? Ninh Ninh cũng muốn làm sói, Ninh Ninh cũng rất giỏi, người vẽ có phải không thích Ninh Ninh không? Nếu gặp người đó, Ninh Ninh nhất định bắt họ vẽ lại!"
Trợ lý nhỏ lại không nhịn được, ghé sát vào tai Ninh Ninh, cố nhỏ tiếng:
"Ninh Ninh này, có lẽ nào, tranh này là mẹ con vẽ không? Mẹ con chỉ vẽ ba thôi, còn con, là do ba vẽ thêm vào đó. Tại ba con vẽ không khéo, con đừng trách ba."
Cố Vũ Ninh sờ bức tranh, vui vẻ:
"Thì ra là mẹ vẽ à, mẹ vẽ đẹp quá! Về nhà nhờ mẹ vẽ riêng cho Ninh Ninh một bức nữa nha!"
Cố Uyên không vui tặc lưỡi một tiếng, trợ lý nhỏ không dám nhìn mặt Cố Uyên, cúi đầu vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của ông.
Thầm hốt hoảng lui ra phía sau, miệng lắp bắp nói:
"Ta, cái, ta ra phòng họp xem, không biết đồng nghiệp chuẩn bị xong chưa!"
Trợ lý nhỏ như chân bôi dầu, chạy nhanh như chớp. Cố Uyên nhìn Tinh Tinh và Ninh Ninh, dặn dò ôn tồn:
"Lát nữa hai đứa cùng ta đến phòng họp nhé. Biết họp không? Sẽ có nhiều cô chú đến báo cáo công việc. Khi vào nhớ giữ im lặng, chăm chú lắng nghe các cô chú nói gì. Những lời họ nói, những gì họ thể hiện có thể là kết quả mấy ngày đêm không ngủ mà có được. Dù tốt hay xấu, đều phải nghiêm túc nghe rồi phân tích. Chỗ sai thì chỉ ra, chỗ chưa tốt có thể sửa, chỗ tốt thì không tiếc lời khen. Tất cả thành quả lao động đều đáng được tôn trọng. Hai đứa tuy còn nhỏ nhưng ta nghĩ các con hiểu. Trong cuộc sống hằng ngày, các con cũng gặp đủ người trong xã hội. Có chú giao hàng, có cô bán đồ ăn sáng, mọi người đều hoàn thành tốt công việc của mình, dùng đôi tay mình làm ra của cải, đều là người vĩ đại!"
Cố Vũ Ninh và Tinh Tinh đều nghe lời gật đầu. Trợ lý nhỏ ở ngoài cửa khẽ gõ cửa phòng chủ tịch. Trợ lý nhỏ theo Cố Uyên nhiều năm, hai người sớm đã có sự ăn ý.
Cố Uyên biết, nhân viên đã chuẩn bị xong, liền dắt hai đứa trẻ ra khỏi văn phòng. Mở cửa phòng họp ra.
Tinh Tinh vừa vào phòng họp đã hít một hơi thật sâu, thật nhiều cô chú, vây quanh bàn họp lớn, ngồi ngay ngắn. Tinh Tinh có chút căng thẳng, thân hình dừng lại.
Bỗng dưng, nhân viên trong phòng họp đều dồn mắt về phía hai đứa trẻ, Tô Diệc Tinh và Cố Vũ Ninh có cảm giác bị hàng ngàn người chú ý.
Ninh Ninh không hề sợ sệt, thản nhiên bước vào phòng họp.
Tinh Tinh nhỏ có hơi run, thấy Ninh Ninh đi vào, liền vội vàng bước theo, nhưng vừa bước ra thì cảm thấy không đúng, đi hơi cứng.
Nhân viên phòng ban Thời thượng, thấy Tinh Tinh nhỏ đi đến thì nhịn cười. Đứa nhỏ này, cuống quá, chân tay vụng về hết cả, phối hợp không ăn ý gì!
Mặt vẫn cố bình tĩnh như gặp sóng to gió lớn, theo Ninh Ninh nhỏ và trợ lý ngồi xuống bên cạnh Cố đổng.
Vì có Cố đổng ở đây, các nhân viên đều ra vẻ chuyên nghiệp, không dám cười thành tiếng. Có vài người mặt đỏ bừng, mãi đến khi hội nghị bắt đầu mới hơi hồi phục.
Nhân viên đem mẫu váy đầu tiên đến, từ chọn vật liệu đến cắt may, từng chi tiết một đều trình bày với Cố đổng.
Khi các nhân viên báo cáo, Cố Uyên lắng nghe rất kỹ, tay cầm bút, thỉnh thoảng lại ghi chép vào sổ.
Mặc dù đây là lần đầu thử nghiệm váy, các nhân viên cũng thừa nhận hiệu quả chưa được như ý, đồng thời cho biết sẽ tiếp tục cải tiến.
Cố Uyên vẫn nghiêm túc trình bày ý kiến của mình.
Đầu tiên, ông khẳng định những nỗ lực của các nhân viên, xuất phát từ ưu điểm để phân tích những điểm chưa được của chiếc váy, cuối cùng chỉ ra chỗ mà các nhân viên mắc phải sai lầm.
Tô Diệc Tinh đầy vẻ tò mò nhìn Cố Uyên từ tốn nói chuyện với nhân viên, tuy không hiểu nhiều, nhưng cậu bé luôn cảm thấy những gì Cố Uyên nói rất có lý!
Trước khi kết thúc buổi họp, Cố Uyên lại không nhịn được căn dặn các nhân viên:
"Hãy nhớ rằng, việc làm ra chiếc váy làm tôi hài lòng không phải là mục tiêu cuối cùng. Chiếc váy thì phải đẹp, nhưng tính ứng dụng và tính mở rộng của nó cũng quan trọng không kém. Ta không cần một thứ vỏ ngoài hào nhoáng. Đây chỉ là một sự khởi đầu thử nghiệm, nếu có thể, ta muốn một thương hiệu có thể lưu truyền về sau. Mọi người cố gắng hơn nữa nhé, kết thúc cuộc họp!"
Nhân viên ban Thời thượng như bừng tỉnh, tư duy thông suốt, vén tay áo chuẩn bị làm một phen ra trò.
Nhân viên từng nhóm rời phòng họp, Cố Vũ Ninh mắt cong cong kéo tay Tô Diệc Tinh, vẻ mặt kiêu ngạo chỉ tay:
"Tinh Tinh có thấy chiếc váy đó không? Có thấy quen không? Khi mình đi với anh Minh Hiên vẽ giấy chứng nhận, chẳng phải đã thấy một bức tranh trên bàn sao? Ở trên đó vẽ chiếc váy này đấy, do mẹ mình vẽ, có lợi hại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận