Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 316: Nhi tử ta như thế bổng? (length: 7895)

Mộ Cẩm Quân được sính, ở trong phòng thu âm tâm tình tốt đến không tưởng nổi. Tần Nhiên chăm chú dạy Cố Vũ Ninh ca hát, hắn còn có thể vừa đánh nhịp.
Mộ Tâm Từ kinh ngạc nhìn ba ba một mặt. Luôn cảm thấy ba ba bây giờ khác trước kia, trước kia mình muốn tìm Ninh Ninh ca ca chơi, ba ba luôn cản trở.
Hiện tại chẳng những không ngăn, còn cùng nàng thương lượng, cùng đi khảo cổ khai quật hiện trường.
Mộ Tâm Từ đối với việc ba ba có thể chuyển biến như vậy rất vui mừng, không nhịn được giơ ngón tay cái với ba ba đang vui vẻ đánh nhịp, miệng lẩm bẩm:
"Ba ba mà sớm được như thế này thì tốt rồi, ba ba mà giữ được như bây giờ để lên chương trình thì Tâm Từ cũng không phải lo!"
Mộ Thần ngừng đánh nhịp tay, khinh thường nói:
"Hứ, ngươi đừng lo, ba ba ngươi ta rất bận, một đám đồng đội đang chờ ba ba đến chỉ đạo huấn luyện đó!
Chương trình của các ngươi ấy à, chỉ có ngươi dính như sam với Cố Uyên thúc thúc suốt ngày muốn đi theo!"
Mộ Tâm Từ kinh ngạc há to miệng:
"Ba ba không muốn đi? Thật hay giả? Thế chương trình kỳ sau ba ba không đi?"
Mộ Cẩm Quân có chút không nghĩ ra, vừa định buột miệng nói không đi.
Tần Nhiên và nhỏ Ninh Ninh ngừng lại, cùng nhau ném tới ánh mắt, Ninh Ninh thậm chí còn nhíu đôi lông mày nhỏ:
"Nhưng mà, tất cả ba ba đều sẽ đi mà, ngay cả Lạc Lê thúc thúc với Đậu Đậu cũng muốn đi, thúc thúc không đi sao?"
Mộ Cẩm Quân lập tức có chút hoảng, Tần Nhiên từ trong túi lấy điện thoại di động, bộ dạng muốn gọi cho nhân viên công tác chương trình:
"Mấy ngày nay bận rộn làm album, đầu óc choáng váng, quên mất chuyện này luôn!
Tổ chương trình liên lạc với ta, nói muốn mời ngươi tham gia, thấy bây giờ anh làm huấn luyện viên dễ hơn hồi trước huấn luyện nhiều, nên đã nhận lời rồi. Thì ra là anh không muốn đi? Lần này là thu hình cuối mùa, phải quay ở nước ngoài mấy ngày đó, không sao, không đi cũng được, bây giờ từ chối vẫn kịp mà!"
Tần Nhiên nói một tràng xong thì bắt đầu tìm số, Mộ Cẩm Quân hoảng hồn, hắn vừa nói không đi, chỉ vì tổ chương trình cứ không gọi hắn, hắn ngại mặt dày đi theo không hay.
Hắn thuận miệng muốn kéo giẫm Cố Uyên một chút, không ngờ lại tự rước họa vào thân?
Ra nước ngoài quay, thế thì một khi đi quay hẳn mấy ngày không gặp được tỷ tỷ, đến đêm đêm cô đơn chiếc gối, thật khó chịu.
Mắt thấy Tần Nhiên sắp bấm số gọi, Mộ Cẩm Quân vội ngăn lại:
"Ấy, cũng không phải là không thể đi, chủ yếu là ta thương Tâm Từ, đến lúc đó các bạn nhỏ khác đều có ba ba đi theo, Tâm Từ lại không có, sẽ buồn lắm!
Ta chịu khổ chút cũng không sao, không thể để khổ con được. Vì công chúa nhỏ của nhà chúng ta, ta phải vượt ngàn khó khăn để đi cùng!"
Tần Nhiên sớm đã đoán trước sẽ có màn này, nhẹ nhàng thu lại điện thoại, nhìn Mộ Cẩm Quân ánh mắt thâm thúy, chế nhạo bên trong lại có chút cưng chiều, thằng em thối nhà cô, thật là khẩu thị tâm phi!
Lâm Chỉ Khê như một người đứng ngoài xem kịch, cười thành tiếng bên cạnh Mộ Thần và Tần Nhiên, vừa nhướng mày với Tần Nhiên, vừa nói tinh nghịch:
"Tôi thấy Mộ Thần không phải sợ con không có ba đi theo đâu, mà là sợ vợ mình không có chồng ở bên cạnh thôi!"
Tần Nhiên căn bản không thèm chấp lời Lâm Chỉ Khê. Nghiêm túc dạy Ninh Ninh hát tiếp.
Lâm Chỉ Khê lại lén mím môi cười, cô đùa thôi, mặc dù Tần Nhiên lạnh lùng không đáp lại, nhưng chính vì vậy mới càng làm cô thấy thú vị, và để lộ chút đỏ ửng nơi tai!
Giọng trẻ con của Tần Nhiên khi dạy rất ôn tồn, lặp đi lặp lại chỉ vài câu điệp khúc.
Nhỏ Ninh Ninh dù nhớ giai điệu hay lời bài hát, tốc độ đều nhanh như không phải trẻ con.
Tần Nhiên không dạy mấy lần hắn đã nắm được toàn bộ, đến giai đoạn thu âm, nhỏ Ninh Ninh chững chạc đứng trước micro, không hề sợ hãi, vừa cất giọng lên đã khiến kỹ sư thu âm phải giơ ngón cái.
Nhỏ Ninh Ninh ở nhà không hát, Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt, kéo tay Tần Nhiên, hỏi thẳng:
"Con trai tôi, giống như một thiên tài vậy?
Nó có tài năng âm nhạc như thế, tựa như trời cho vậy? Độ chuẩn âm của nó còn tốt hơn cả tôi nữa!"
Lâm Chỉ Khê vốn cho rằng, làm mẹ ai cũng có con mắt thiên vị, luôn cảm thấy con mình là giỏi nhất, không ngờ, Tần Nhiên lại gật đầu nhẹ bên cạnh cô:
"Một đứa trẻ lớn như vậy mà không hề lạc tông, nhịp phách lại chuẩn đến vậy thì không có nhiều đâu!
Tâm Từ ca hát thỉnh thoảng vẫn bị lệch vài nốt, còn Ninh Ninh độ chuẩn âm này, đúng là tài năng trời phú!"
Lâm Chỉ Khê vui vẻ vô cùng. Cố Vũ Ninh chỉ thu hai lần, kỹ sư đã giơ ngón ok và ra dấu hiệu ổn, Tần Nhiên bảo nhỏ Ninh Ninh hát lại một lần nữa.
Nhỏ Ninh Ninh không hề khó chịu, dù bảo lặp lại, hắn vẫn hát vô cùng chính xác.
Một bài hát thu xong, Tần Nhiên và kỹ sư thu âm đều cảm thấy, giọng hát của Ninh Ninh có lẽ sẽ là điều bất ngờ lớn nhất của bài hát này.
Lâm Chỉ Khê ôm Ninh Ninh vừa thu âm xong vào lòng, hôn liên tục mấy cái, đến khi mặt nhỏ Ninh Ninh đỏ bừng mới thôi.
Tần Nhiên muốn Lâm Chỉ Khê đợi mình thu xong bài hát rồi cùng nhau đi ăn một bữa.
Lâm Chỉ Khê từ chối khéo, nàng thấy thiên phú tiềm ẩn trong Ninh Ninh, không kịp chờ đợi muốn đi chia sẻ với Cố Uyên.
Lâm Chỉ Khê bảo Ninh Ninh nói tạm biệt với chú dì, ôm Ninh Ninh đi ra khỏi phòng thu âm lên xe, vui vẻ một đường chạy về hướng Ảnh Thị Thành, Cố Vũ Ninh có chút ngạc nhiên, nhẹ giọng nói:
"Mẹ, Ninh Ninh thu âm bên trong không thấy lâu lắm mà, sao vừa ra ngoài trời đã sắp tối thế này rồi, chúng ta bây giờ về nhà ăn cơm sao ạ?"
Lâm Chỉ Khê tâm tình siêu tốt, cười ha hả trả lời:
"Chưa về vội đâu, chúng ta đi đón ba ba tan làm, mẹ không thể chờ được muốn đi khoe với ba con, Ninh Ninh thông minh của chúng ta là một thiên tài!
Mẹ nhất định phải cho ba con biết trước mới được!"
Ninh Ninh lại được mẹ khen, hắn biết mẹ nói hơi quá, hắn chỉ hát vài bài thôi mà!
Nhưng mẹ kiêu ngạo khen hắn là thiên tài, Ninh Ninh cảm thấy trái tim mình tràn ngập yêu thương. Hạnh phúc mỉm cười, căn bản không giấu được, tất cả đều hiện rõ trên mặt!
Giờ phút này, cũng cảm thấy kiêu hãnh giống Lâm Chỉ Khê còn có Tô Văn Kỳ.
Từ khi Mộc Mộc vào đoàn làm phim, ngày nào hắn cũng đích thân đến trường mầm non đón Tinh Tinh. Trước đây, mỗi lần Tinh Tinh tan học từ nhà trẻ chạy đến, hắn luôn hỏi Tinh Tinh một câu, có nghịch ngợm không. Hắn chưa lần nào thấy được cô giáo phát hoa hồng nhỏ!
Hôm nay hoàn toàn khác, Tinh Tinh ra đến nơi mi tâm dán một bông hồng nhỏ, rất nổi bật.
Trong tay cậu cầm một tờ giấy khen, đi từng bước cẩn thận, sợ gió thổi mất. Ngẩng lên thấy ba quỷ đến đón, liền kiêu ngạo đi đến bên cạnh ba giơ giấy khen lên.
Tô Văn Kỳ lần đầu thấy con trai có hoa hồng nhỏ và giấy khen, kinh ngạc nhìn dòng chữ trên giấy khen. Miệng thốt lên:
"Giải nhất cuộc thi kể chuyện? Con trai ta giỏi thế? Con trai ta biết kể chuyện sao? Trời ơi, phải mang tờ giấy khen này về treo lên tường!
Ba không hề biết con sẽ kể chuyện, mau kể cho ba nghe, con đã kể gì mà được thưởng thế?"
Tô Diệc Tinh mặt đầy kiêu ngạo, đầu cũng ngẩng cao:
"Người khác kể đều là chuyện cổ tích, các bạn nhỏ đều nghe qua hết rồi, không mới lạ, còn Tinh Tinh kể là chuyện Vua Ngô Đồng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận