Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 338: Không có mẹ nó hài tử, ăn không đủ no! (length: 8729)

Đừng nói đạo diễn có chút mộng, Tô Văn Kỳ cũng có chút ngơ ngác sững sờ, lấy điện thoại di động ra khẩn cấp cho Hạ Mộc gửi Wechat:
"Mộc Mộc, đến rồi sao? Mau đến xem! Chỗ này có một bá tổng từ tiểu thuyết trốn ra được!"
Đạo diễn mặt mày tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía phó đạo, phó đạo giả bộ như đang rất bận rộn, trốn tránh ánh mắt của đạo diễn.
Đạo diễn lập tức hiểu ra, lần này đội ngũ nhân viên công tác xác thực không tự mình cùng Tề Phong Ngôn mưu đồ bí mật gì chuyện đoạt quyền, nhưng bọn hắn đang hướng ánh mắt về phía Trình tổng!
Cố Uyên nhìn biểu cảm trên mặt đạo diễn, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Đậu Đậu bước những bước chân nhỏ chạy tới, ngẩng đầu nhìn Cố Uyên thúc thúc, mặt đầy thần bí, Cố Uyên ngồi xổm xuống.
Đậu Đậu mở túi của mình, lén la lén lút bỏ một chiếc thẻ vào tay Cố Uyên, ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói:
"Thúc thúc, đây là thẻ mà ông ngoại cho Đậu Đậu dịp tết, ông ngoại nói tiền trong này cứ thoải mái dùng, đây là thứ đáng giá nhất của Đậu Đậu, Đậu Đậu cho thúc thúc, thúc thúc giúp Đậu Đậu trông chừng ba ba có được không?"
Cố Uyên nhịn không được cười thành tiếng, cẩn thận bỏ lại thẻ vào túi của Đậu Đậu, nhẹ giọng nói:
"Không cần thẻ đâu, thúc thúc không bao giờ thiếu tiền, thúc thúc học Lôi Phong làm việc tốt, coi chừng ba ba của ngươi thôi, không cần thù lao, Đậu Đậu yên tâm!"
Đậu Đậu lúc này mới cười ha hả thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên với Cố Uyên!
Trình Thư Nghiễn thấy con gái mình quấn lấy Cố Uyên không biết đang nói gì, hiếu kì xích lại gần Cố Uyên hỏi.
Cố Uyên thấy Đậu Đậu đi theo đám bạn nhỏ cùng nhau chạy đi, híp mắt đánh giá Trình Thư Nghiễn, trong lời nói mang theo ghét bỏ:
"Ngươi ở nhà có thể giày vò đến mức nào vậy, con gái của ngươi không tiếc táng gia bại sản cũng muốn để ta trông chừng ngươi cho tốt? Ngươi đúng là gây tai hoạ, để một đứa bé nhỏ phải lo lắng!"
Trình Thư Nghiễn bất mãn nhíu mày, Mộ Cẩm Quân nghe thấy Cố Uyên, nhịn không được lên tiếng:
"Ôi, chó chê mèo lắm lông!"
Lạc Lê đứng một bên xem Mộ Thần và Cố Uyên tranh cãi, trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này mới phát hiện, thì ra Cố Uyên cũng có đối thủ!
Đám fan hâm mộ vây xem ở sân bay chụp ảnh hiện trường rất nhiều, ngay lập tức chia sẻ lên Microblogging, chương trình còn chưa phát sóng, tiếng bàn tán đã bắt đầu rầm rộ:
"Ôi! Thúc thúc thực tập với bảo bảo thực tập đều xuất hiện, đây quả thực là đại liên hoan thế kỷ! Lúc đầu ta còn hơi buồn vì chương trình sắp hết, mọi người đột ngột xuất hiện ở sân bay, ta lại bắt đầu mong chờ!"
"Trời ơi, tôi không nhìn nhầm chứ? Trình tổng của tập đoàn Trình thị đến tham gia chương trình? Chương trình này có đức có tài gì, mà đến cả Trình tổng ngày trăm công ngàn việc cũng có thể mời đến?"
"Người đang kéo Đậu Đậu kia là giáo hoa mẹ của bé đúng không? Đẹp quá vậy? Cô ấy vừa xuất hiện suýt chút nữa tôi đã bị vẻ đẹp làm choáng váng!"
"Chương trình lần này nhiều khách mời thế? Được đó, đạo diễn lần này đã bỏ nhiều công sức rồi, tôi nhất định sẽ xem trực tiếp đúng giờ!"
Hạ Mộc trên đường đi đều rất vội, nhất là khi thấy được Wechat của chồng gửi, trái tim bát quái của nàng, một chút náo nhiệt cũng không muốn bỏ lỡ, lòng đầy hiếu kỳ chạy tới sân bay.
Nhưng khách mời càng nhiều, đầu óc đạo diễn cũng có chút choáng váng, nhất là sau khi bị Trình tổng kích thích một phen, nhìn thời gian sắp đến, kêu gọi mọi người lên máy bay trước.
Các khách mời không hề nhúc nhích nhìn đạo diễn, thấy đạo diễn trong lòng có chút hoảng, hắn không biết tại sao các khách mời không nghe chỉ huy của mình! Bất đắc dĩ gãi đầu:
"Sao vậy? Sao không ai động đậy hết? Chương trình còn chưa bắt đầu ghi hình, đã thương lượng xong việc tập thể đình công à?"
Đạo diễn vừa nói xong, Tô Diệc Tinh thở dài thật sâu, nhìn mặt đạo diễn, ấm ức nói:
"Đạo diễn thúc thúc, chú xem có phải Tinh Tinh đáng thương không?"
Đạo diễn có chút không hiểu, nhìn Tinh Tinh hôm nay mặc đồ chỉnh tề xinh xắn, chậm rãi nói:
"Tinh Tinh làm sao? Tinh Tinh có gì đáng thương?"
Tô Diệc Tinh bất mãn chu môi, dang hai tay ra, lại nói:
"Chú không nghe câu 'con không có mẹ, ăn không no' sao?"
Cố Vũ Ninh nghe em trai Tinh Tinh nói những lời nghịch ngợm, nhìn vẻ mặt của Tinh Tinh, nhịn không được cười thành tiếng, giúp Tinh Tinh nói với đạo diễn:
"Thúc thúc ơi, dì Mộc Mộc còn chưa đến đâu, chúng ta đi thì dì Mộc Mộc phải làm sao? Dì Mộc Mộc có chạy nhanh cũng không đuổi kịp máy bay chúng ta!"
Đạo diễn lúc này mới chợt hiểu ra, mạnh tay vỗ trán một cái, hắn thật là hồ đồ, thấy Tinh Tinh tưởng rằng cả nhà đến đủ rồi, người thì đông, hắn căn bản không phát hiện ra Hạ Mộc còn chưa tới! Ngấm ngầm oán giận khinh bỉ nhìn phó đạo, phó đạo đứng một bên không nhịn được cười.
Lạc Lê lo lắng nhìn trán của đạo diễn, cố nhịn cười:
"Đạo diễn, đừng vỗ, vỗ nhiều dễ biến thành Tam Mao!"
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, lòng đầy hối hận, còn chưa xuất phát mà hắn cảm thấy mình trên mặt đã sầu ra nếp nhăn.
Trong lòng nhịn không được la hét: Có thể xem tất cả chuyện này như một giấc mộng không, hắn ngủ không được sao? Hắn muốn tỉnh lại!
Hạ Mộc vừa đến sân bay đã phi nhanh về phía phòng chờ, đám fan hâm mộ thấy Mộc Mộc hấp tấp, sợ cô không đuổi kịp máy bay, vừa chụp ảnh vừa nhường đường cho cô, thậm chí có người liên tục chỉ đường.
Hạ Mộc thở hồng hộc mở cửa phòng chờ, không ngừng nói xin lỗi với mọi người, nói mình đến muộn, khiến mọi người phải đợi lâu.
Lâm Chỉ Khê vui vẻ kéo tay Mộc Mộc, để cô nghỉ ngơi một chút. Tần Nhiên lạnh lùng nói với Hạ Mộc:
"Cô không cần xin lỗi, máy bay chưa cất cánh thì không tính là muộn, ngược lại có người muốn giải thích với cô, vừa rồi có người định để cô đi bộ đuổi theo máy bay đấy, cô thấy lạ không?"
Tần Nhiên luôn nói trúng tim đen, Lâm Chỉ Khê bật cười, Hạ Mộc kinh ngạc một giây, căn bản không nhìn thấy đạo diễn đang rụt cổ, ánh mắt sắc bén trừng Tô Văn Kỳ:
"Tên quỷ sứ, trên đường ta bị kẹt xe nên đến chậm một chút thôi, mà ngươi đã lên tâm tư đá ta rồi hả? Ngươi ghi hình vài số chương trình liền mạnh chân rồi sao?"
Tô Văn Kỳ vẻ mặt ấm ức, họa là do đạo diễn gây ra, sao nồi lại bay lên đầu hắn? Hắn không hiểu chuyện gì!
Thấy tay Mộc Mộc lại định nắm lấy tai mình, vội nói:
"Không phải ta, nhiều người nhìn vậy mà, ta oan ức quá! Người muốn đá cô đi rõ ràng là đạo diễn, sao ta cứ dính dáng đến đạo diễn là xui xẻo vậy? Mộc Mộc, cô hỏi Tiểu Tinh Tinh đi, lần này thật không phải là ta!"
Hạ Mộc giật mình nhìn mặt đạo diễn, đạo diễn ánh mắt không ngừng né tránh, sốt ruột hoảng hốt bước đi, trong miệng lộ vẻ chột dạ:
"Làm thủ tục, nhanh làm thủ tục, tuy Trình tổng bao máy bay, nhưng nếu cô không đi, thời gian không kịp đấy!"
Tiểu trợ lý trên mặt cười toe toét, buổi sáng đã xem nhiều trò hay như vậy, cảm thấy còn đặc sắc hơn xem phim truyền hình.
Cậu đưa hành lý cho Cố Uyên, chương trình không có phần của cậu, cậu cũng chỉ có thể đưa đến đây.
Trợ lý của Trình tổng cũng đưa hành lý cho cậu, các cô nàng dắt tay bọn trẻ đi làm thủ tục, các ông bố đi làm thủ tục hành lý, Cố Uyên nhìn thấy hành lý của Trình Thư Nghiễn nhiều như vậy, không nhịn được trêu:
"Chuyến này ghi hình xong, lực cánh tay của cô chắc chắn sẽ tăng lên."
Trình Thư Nghiễn nhìn Cố Uyên cầm que kẹo mút to đùng, không nhịn được phản bác:
"Luyện lực cánh tay còn tốt hơn anh cầm que kẹo mút giả ngây thơ!"
Mộ Cẩm Quân nhìn Cố Uyên kinh ngạc, cười xấu xa lên tiếng.
Cố Uyên trừng mắt với Mộ Cẩm Quân đang hóng chuyện, cầm que kẹo mút nhẹ nhàng gõ đầu Mộ Cẩm Quân, tùy ý nói:
"Kẹo mút gì chứ? Đây là Tiểu Tinh Tinh cho ta cái trảm thần côn đấy!"
Mộ Cẩm Quân tức giận giậm chân vì bị Cố Uyên làm cho bẽ mặt.
Tô Văn Kỳ, Lạc Lê và Tề Phong Ngôn không hẹn mà cùng bật cười.
Phó đạo nhìn bóng lưng của bọn họ, âm thầm cho các nhân viên làm việc trong đội một like! Đàn ông chỉ cần tụ tập một chỗ là bắt đầu trở nên trẻ con, chuyến này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt! Số lượt xem chương trình này, căn bản không cần lo!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận