Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 130: Lộ tẩy đúng không? (length: 8518)

Nhân viên công tác ôm một bó hoa hồng lớn, vốn dĩ áp lực rất lớn, nghe theo sự sắp xếp của Tô Diệc Tinh, tiện tay giao bó hoa hồng cho Lạc Lê.
Lạc Lê ôm một bó hoa hồng to như vậy ngơ ngác đứng tại chỗ, Tô Diệc Tinh đã sắp xếp rõ ràng cho hắn.
Bây giờ hắn nếu không về chỗ cũ ngoan ngoãn đợi, có vẻ như hắn rất nghịch ngợm vậy. Nhưng ôm một bó hoa hồng to như thế này, thật sự có chút không ổn.
Ninh Ninh muốn tặng hoa cho mẹ, sao hắn lại thành công cụ người thế này?
Lạc Lê ôm hoa, đầu cũng không dám ngẩng lên, một đường che che đậy đậy trở lại chỗ cũ, tiếng trêu chọc của người đi đường truyền vào tai hắn:
"Mau nhìn, Lạc Lê 'sập phòng' ôm một bó hoa to thế kia kìa."
Lạc Lê hít một hơi thật sâu, không nhịn được giải thích:
"Ta không có 'sập phòng', đây là Ninh Ninh muốn tặng hoa cho mẹ."
Người qua đường lại thích xem vẻ mặt lúng túng của Lạc Lê, không nhịn được tiếp tục ồn ào:
"Không sao, ngươi đừng giải thích, chúng ta đều hiểu mà!"
Lạc Lê bất đắc dĩ nghiến răng tại chỗ.
Một bên khác, Tề Minh Hiên trước tiên đưa Mộ Tâm Từ vào tiệm thuốc, quen đường hỏi nhân viên cửa hàng lấy Bàn Đại Hải.
Nhân viên cửa hàng thấy đứa bé nhỏ như vậy đến mua thuốc, liên tục xác nhận với nhân viên công tác phía sau mới đưa Bàn Đại Hải cho Tề Minh Hiên, không nhịn được dặn dò nhiều lần, thuốc ba phần độc không thể ăn bậy.
Tề Minh Hiên mua được đồ muốn tặng cho mẹ, kéo Mộ Tâm Từ đi ra ngoài, Mộ Tâm Từ một mặt không hiểu:
"Cái này chính là Bàn Đại Hải? Ca ca mua cái này làm gì?"
Tề Minh Hiên vẻ mặt nghiêm túc:
"Ba ba nói lúc nào mẹ cổ họng không khỏe, ngậm một chút xíu cái này sẽ mau khỏi, ba ba hay mua cho mẹ lắm!"
Tề Minh Hiên nói xong vẫn đợi Mộ Tâm Từ phản ứng, không ngờ nàng lại ngẩn ngơ trước tủ kính, dừng bước.
Trong tủ kính một chiếc váy bồng bềnh lộng lẫy thu hút ánh mắt Mộ Tâm Từ, Tề Minh Hiên cũng dừng lại, đưa tay chỉ:
"Tâm Từ thích cái váy hồng kia hả? Đi, ca ca dẫn em vào!"
Mộ Tâm Từ nhẹ gật đầu, nhưng có chút do dự:
"Nhưng mà nhìn có vẻ hơi đắt, Tâm Từ không biết tiền có đủ không!"
Tề Minh Hiên mạnh dạn vỗ vỗ ba lô của mình:
"Không sao, tiền của ca ca dùng không hết, Tâm Từ em gái không đủ tiền, ca ca còn có đây!"
Mộ Tâm Từ lập tức vui vẻ như chim nhỏ chạy vào trong tiệm, tìm nhân viên cửa hàng chỉ chỉ:
"Dì ơi, con muốn mua cái váy màu hồng có ren viền với lấp lánh kia kìa!"
Nhân viên cửa hàng nhìn Mộ Tâm Từ nhỏ xíu hơi kinh ngạc:
"Đó là váy của người lớn mà, các bạn nhỏ lớn lên mới mặc được, hay là con đến xem ở cửa hàng quần áo trẻ em nhé?"
Mộ Tâm Từ kiên định gật đầu:
"Con mua cho mẹ, mẹ là người lớn, mẹ mặc được ạ!"
Nhân viên cửa hàng lúc này mới hiểu, nhẹ nhàng hỏi thăm:
"Vậy con có biết số đo của mẹ không? Váy cỡ bao nhiêu? Hoặc là nói cho dì mẹ con cao bao nhiêu nặng bao nhiêu cũng được."
Mộ Tâm Từ bối rối lắc đầu, Tề Minh Hiên có chút lo lắng, sợ em gái Tâm Từ không mua được váy ưng ý.
Mộ Tâm Từ nghĩ một lát, đột nhiên mắt sáng lên:
"Dì ơi, mẹ con là Tần Nhiên, ba ba nói mẹ nổi tiếng lắm ai cũng biết, dì có biết không?"
Nhân viên cửa hàng ngơ ngác nhìn ống kính phía sau Mộ Tâm Từ, vội lấy điện thoại ra tra chiều cao cân nặng của Tần Nhiên, nhanh chóng nói:
"Để ta đi lấy số đo vừa với mẹ con cho, đồ của tiệm ta mà mẹ con mặc là có thể tăng doanh số gấp bội đó!"
Hoàn toàn không biết gì, Tần Nhiên vẫn không hề hay biết con gái mình đang mua váy hồng bồng bềnh có viền ren cho mình.
Bọn nhỏ vừa đi, các mẹ căn cứ yêu cầu của tổ chương trình, cùng nhau đi vào vườn rau nơi các con hái đồ.
Bữa trưa hôm nay các nguyên liệu nấu ăn đều phải do các mẹ tự mình hái.
Vốn dĩ tổ chương trình chỉ đưa ra yêu cầu cho các mẹ. Cố Uyên và Mộ Thần lại cũng bám theo đến cùng.
Hạ Mộc hái được rất nhiều rau. Trông thấy hành hoa thì tránh xa. Tống Mộng Oánh lại không nghĩ nhiều nhặt rau dại một chút.
Tần Nhiên hái rau rất sạch sẽ lưu loát, nàng không tham hái, xong phần ăn trưa bỏ vào giỏ là không hái nữa.
Lâm Chỉ Khê căn bản không hái được mấy cây rau, Cố Uyên dính lấy cô, cô còn chưa xoay người thì rau cô vừa ý đều trực tiếp bị Cố Uyên hái đi mất.
Mộ Thần ở một bên nhìn với vẻ mặt chế nhạo, còn cố tình hô để Cố Uyên đi đào mấy cây rau dại cho tỉnh táo lại.
Cố Uyên giúp Lâm Chỉ Khê hái xong rau, nhìn Mộ Thần đầy vẻ mỉa mai, mở miệng là một chiêu chế ngự:
"Bảo ta đi đào rau dại? Cũng không biết là ai, lúc mới quen Tần Nhiên, uống say gọi điện thoại cho ta!
Cũng không biết là ai, hốt hoảng hết lần này đến lần khác hỏi ta:
Cố Uyên, giới giải trí của các cậu sao phức tạp vậy, Tần Nhiên đối với tôi có thật lòng không, cô ấy có bỏ rơi tôi không?"
Tống Mộng Oánh và Hạ Mộc nghe thấy lời này thì trợn tròn mắt kinh ngạc, Tần Nhiên cũng một bộ dạng việc này sao tôi không biết thế.
Mộ Thần tức đến nghiến răng, hít một hơi thật sâu, không nhịn được phản công:
"Vạch mặt nhau đúng không? Được thôi, vậy tôi cũng không khách sáo, có người uống say gọi cho tôi, hỏi tôi làm sao để vợ yêu hắn, cái này tôi cũng không giấu giếm!"
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc nhìn Cố Uyên. Hạ Mộc và Tống Mộng Oánh đứng trong vườn rau hóng chuyện, vừa hóng vừa ăn dưa.
Cố Uyên mặt đen đi hái xong rau rồi quay người rời đi, Lâm Chỉ Khê tò mò đuổi theo, cười xấu xa hỏi:
"Thật hay giả vậy? Ngươi còn nhờ Mộ Thần làm quân sư tình yêu á?"
Cố Uyên mạnh miệng nói Mộ Thần tung tin đồn nhảm.
Tần Nhiên nhìn Cố Uyên đi, nắm tay Mộ Thần trên đường về nhà nhịn không được cười khẽ nói:
"Ở trước mặt ta sĩ diện hão nhỉ? Lúc đó, sợ cái gì mà không nói cho ta?"
Mộ Thần cứng cổ đi lên phía trước, trả lời cũng lơ mơ:
"Ta không có!"
Tần Nhiên lại cười:
"Ngươi yên tâm, vất vả lắm mới bắt được đệ đệ thì hận không thể trói vào bên cạnh, bỏ? Sao có thể?"
Mộ Thần khẽ "Tê" một tiếng, vành tai trong nháy mắt đỏ lên.
Mộ Tâm Từ được nhân viên cửa hàng giúp đỡ đã mua được chiếc váy bồng bềnh, cùng Tề Minh Hiên quay về tập hợp với chú Lạc Lê.
Tô Diệc Tinh lại kéo Cố Vũ Ninh vào cửa hàng đồ chơi.
Cố Vũ Ninh tưởng Tinh Tinh muốn mua đồ chơi cho mình, không ngờ, Tinh Tinh cầm lấy một con búp bê là đi trả tiền luôn.
Cố Vũ Ninh có chút không hiểu, Tô Diệc Tinh thần bí nói:
"Không thể chỉ mua cho mẹ, chú không có quà sẽ buồn, Tinh Tinh muốn mua cho chú một con Bảo Bảo!"
Khuôn mặt tươi cười của Cố Vũ Ninh trong nháy mắt nở rộ, Tô Diệc Tinh đưa tiền cho nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng khó xử nhìn hai đứa trẻ đáng yêu rồi xin lỗi:
"Các cháu còn tiền không? Số tiền này không đủ nha."
Tô Diệc Tinh há miệng muốn nhờ nhân viên cửa hàng cho thiếu, Cố Vũ Ninh đã nhanh chóng đưa tiền của mình trong túi ra:
"Không sao Tinh Tinh, Ninh Ninh vẫn còn tiền, lần trước ở siêu thị Tinh Tinh đã giúp Ninh Ninh mà, lần này, Ninh Ninh giúp Tinh Tinh!"
Tô Diệc Tinh cười hì hì nhìn Ninh Ninh ca ca giúp mình trả tiền.
Mua được búp bê rồi, Cố Vũ Ninh thấy mình vẫn còn chút tiền, đi qua cửa hàng bánh trứng mua năm chiếc. Cho Tinh Tinh một cái, bốn cái còn lại cẩn thận cầm trong tay.
Lạc Lê thấy bốn đứa bé đều trở về, đón các bé lên xe, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tô Diệc Tinh đưa tay nhét con búp bê mới mua vào tay Lạc Lê, giọng nói nhỏ nhắn rõ ràng:
"Đây là Tinh Tinh và ca ca Ninh Ninh tặng cho chú Bảo Bảo!"
Lạc Lê ngơ ngác một thoáng, Cố Vũ Ninh lấy bánh trứng ra, nhét vào miệng Lạc Lê:
"Chú giúp Ninh Ninh cầm hoa tặng cho mẹ, chú vất vả rồi! Ninh Ninh mua bánh trứng cho chú ăn một cái.
Ninh Ninh còn ba cái, muốn đem về nhà ăn cùng ba và mẹ!"
Hương bánh trứng tan trong miệng Lạc Lê, hắn cúi đầu nhìn con "Bảo Bảo" trong tay, trong lòng âm thầm dâng lên một dòng ấm áp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận