Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 242: Có thể hay không ghi chép tốt đều xem mệnh! (length: 8391)

Mạc Nghệ ngơ ngác đứng tại chỗ, theo hướng âm thanh phát ra nhìn thấy một gương mặt ngọt ngào đáng yêu, nàng biểu lộ rất sinh động, Mạc Nghệ lại có chút rung động.
Hắn từng làm qua rất nhiều buổi triển lãm tranh, có thể nhạy bén hiểu thấu nội tâm của mình, đây là lần đầu tiên!
Mạc Nghệ không tự chủ được cất bước đi tìm Quản trưởng, tri âm khó kiếm, tranh chỉ muốn ở trong tay người hiểu nó mới có thể thể hiện ra giá trị.
Quản trưởng nghe nói Mạc Nghệ lại muốn tặng tranh, mau để nhân viên công tác đi lấy tranh xuống.
Nhân viên công tác căn cứ dặn dò của Quản trưởng, cẩn thận đem tranh đưa đến trong tay người chỉ định, một mực cung kính mở miệng:
"Vị nữ sĩ này, xin chào, ngài vừa rồi hình như có ý kiến về bức tranh này, Mạc Nghệ tiên sinh lúc đó đang ở bên cạnh ngài.
Hắn cảm thấy ngài nhìn ra được tinh túy của bức tranh này, hắn cảm thấy bức tranh này hẳn là thuộc về ngài, đại họa sĩ không phải lần đầu tặng tranh, xin ngài đừng ngại mà cũng đừng cự tuyệt!"
Mạc Nghệ núp trong bóng tối, nhìn bóng dáng ngọt ngào kia tiếp nhận tranh, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, người bên cạnh nàng cũng liên tục cảm thán:
"Hạ tiểu Ấm, cậu đây là gặp được vận may gì vậy? Đây chính là tranh của Mạc Nghệ! Mạc Nghệ tự mình chỉ định tặng cho cậu!
Tớ mà là cậu, tớ đã sớm hạnh phúc ngất đi rồi."
Hạ tiểu Ấm cả người đều ngơ ngác, cảm giác mình như đang giẫm trên mây.
Kỹ năng vẽ của nàng không giỏi, lên lớp còn thường xuyên bị thầy phê bình, lại có được bút tích thật của Mạc Nghệ mà ngay cả thầy giáo cũng khát khao có được, vẫn là Mạc Nghệ tự mình tặng cho nàng.
Giống như là rất tán thành nàng, lúc này nàng cảm thấy cả người có chút lâng lâng, sau khi cảm ơn nhân viên công tác, tranh thủ hỏi:
"Xin hỏi Mạc Nghệ tiên sinh ở đâu, tôi có thể tự mình đi cảm ơn một chút được không?"
Nhân viên công tác khó xử lắc đầu:
"Mạc tiên sinh chỉ bảo mang tranh đến, không muốn nhận lời cảm ơn!"
Hạ tiểu Ấm hiểu ý gật đầu, nói tạm biệt với nhân viên công tác, kéo người bên cạnh, ôm tranh còn có chút choáng váng, cất bước muốn đi, người bạn bên cạnh không hiểu lên tiếng hỏi:
"Hạ tiểu Ấm, cậu không phải vui đến ngốc rồi chứ?
Sao cậu không kiên trì một chút, biết đâu lại thật sự có thể gặp được Mạc Nghệ, hắn tặng cho cậu bức tranh này, chắc chắn sẽ chấp nhận lời cảm ơn của cậu mà!"
Hạ tiểu Ấm ôm chân dung như ôm bảo bối, một mặt khẳng định:
"Không sao, còn nhiều thời gian, mình sớm muộn gì cũng sẽ nói lời cảm ơn trước mặt hắn."
Hạ tiểu Ấm nói xong, nụ cười trên mặt nở rộ rạng rỡ, Mạc Nghệ nhìn từ xa, nhìn Hạ tiểu Ấm ôm bức tranh mình vẽ, cảm thấy nàng có một loại tinh thần phấn chấn mà người ngoài không có.
Nàng giống như sống một cách oanh oanh liệt liệt, hoàn toàn trái ngược với tính cách thanh lãnh của hắn.
Mạc Nghệ cảm thấy rất thần kỳ, người có tính cách khác biệt lớn như vậy, mà lại có thể từ trong tranh của hắn mà thấu hiểu được tận đáy lòng của hắn.
Mạc Nghệ tiêu sái quay người, trên đời này có người có thể cảm thông được với mình, đây cũng là một thu hoạch nhỏ trước khi hắn rời đi.
Về phần nói lời cảm ơn, hắn không cần, sau này chắc cũng không gặp lại.
Lâm Chỉ Khê biết Mạc Nghệ muốn đi, cảm thấy Mạc Nghệ ở trong nước lẻ loi một mình, các nàng là bạn bè duy nhất của hắn, liền liên hệ với Tần Tư Tuyết, hai người ăn ý với nhau, dự định ngày mai cùng đến sân bay đưa tiễn.
Lâm Chỉ Khê sợ trong nhà bình dấm chua lớn sẽ bùng nổ, trước tiên nhắn Wechat cho Cố Uyên:
"Lão công, ngày mai có thể theo em đi sân bay tiễn một người bạn được không?"
Cố Uyên gần như trả lời ngay lập tức:
"Tiễn ai?"
Lâm Chỉ Khê cười xấu xa bấm vào màn hình:
"Mạc Nghệ."
Wechat của Cố Uyên trả lời còn nhanh hơn lần trước:
"Đi!"
Trình Thư Nghiễn luôn ở trong văn phòng của Cố Uyên, hai người đang đàm phán hạng mục vô cùng khí thế, Cố Uyên đột nhiên bắt đầu tâm tư xao động trả lời Wechat, Trình Thư Nghiễn nhịn không được cau mày:
"Này, anh có thể chuyên nghiệp một chút được không, mới nói đến trọng điểm, sao anh đã chơi điện thoại rồi? Ai nhắn tin cho anh mà gấp vậy?"
Cố Uyên cười xấu xa ngẩng đầu, luôn cảm thấy ngày mai Mạc Nghệ đi, bà xã của mình sẽ đi tiễn, vậy thì Tần Tư Tuyết chắc chắn cũng sẽ đi, cố ý thần bí nói với Trình Thư Nghiễn:
"Anh bây giờ còn có tâm tư nói chuyện hạng mục?
Không hỏi xem bà xã của anh ngày mai có phải đi sân bay tạm biệt với ai không?
Này, tôi thấy không ít cảnh ở sân bay, thân bằng bạn bè tạm biệt, ôm nhau, luyến tiếc rời xa lắm đấy!"
Cố Uyên cố ý thêm mắm thêm muối, đầu óc Trình Thư Nghiễn nổ một tiếng muốn nứt, nghiến răng mở miệng:
"Vợ tôi có thể đi tiễn ai chứ? Nếu có tiễn cũng chỉ có Mạc Nghệ! Mạc Nghệ muốn đi đúng không? Bà xã của anh báo cho anh rồi à?
Tê, hạng mục để sau đi, để tôi hỏi trước một chút!"
Cố Uyên nhìn dáng vẻ xù lông của Trình Thư Nghiễn, khóe miệng không ngừng nhếch lên cười, thậm chí bắt đầu thong thả pha trà.
Trình Thư Nghiễn cầm điện thoại di động lên nhắn Wechat cho vợ, nhận được tin báo bà xã muốn đến sân bay tiễn Mạc Nghệ vào ngày mai, liền nghiêm mặt nói với Cố Uyên:
"Ngày mai anh muốn đi đúng không? Lúc nào, tôi mặc kệ, anh phải mang tôi theo."
Cố Uyên chậm rãi đặt một ly trà trước mặt Trình Thư Nghiễn, Trình Thư Nghiễn nôn nóng đưa tay uống một hơi cạn sạch.
Cũng nôn nóng như Trình Thư Nghiễn còn có đạo diễn chương trình "Em bé đáng yêu".
Hai ngày nữa chương trình đã bắt đầu quay, hắn hết chịu nổi, trong đội ai cũng chậm rì rì, hắn đành tự mình liên lạc với Minh Hiên ba ba.
Nhưng cái vị Minh Hiên ba ba này hoàn toàn khác với Tề Minh Hiên, mặc cho đạo diễn thử dò hỏi kiểu gì, hắn vẫn như một khối sắt, không tài nào đả động nổi.
Đạo diễn hỏi hắn về việc chuẩn bị nhà cửa cho các bé trong tập sắp tới đã xong chưa?
Minh Hiên ba ba nói yên tâm, cứ giao cho tôi; Đạo diễn hỏi về việc lên nhiệm vụ mà các bé cần hoàn thành, có cần thiết kế trước không?
Minh Hiên ba ba vẫn trả lời "Yên tâm, cứ giao cho tôi."
Đi tới đi lui vẫn là một câu nói đó, giống như tự động trả lời vậy.
Đạo diễn tức đến nghiến răng, cố nén tính tình, kiên nhẫn tìm hiểu tiếp.
Hắn hỏi Minh Hiên ba ba có thể gửi nhiệm vụ cho hắn xem trước được không, nếu có chỗ không thích hợp còn có thể kịp thời điều chỉnh, Minh Hiên ba ba thế mà trả lời:
"Yên tâm, đến lúc quay sẽ công bố!"
Đạo diễn lòng tràn đầy tuyệt vọng, hận không thể hét lên.
Yên tâm! Yên tâm! Hắn làm sao có thể yên tâm.
Tập trước Cố Uyên đã tự mình đến, để một mình hắn bơ vơ ở khu nghỉ dưỡng làng ven biển.
Tập này Minh Hiên ba ba đến, còn thần bí hơn cả Cố Uyên, hắn sợ mình sẽ là đạo diễn thảm hại nhất lịch sử.
Nhân viên công tác trong đội nhìn bộ mặt sắp sụp đổ của đạo diễn hôm nay, không nhịn được cười khúc khích, tin nhắn trong nhóm nhỏ cũng đua nhau nhảy ra:
"Đạo diễn hôm nay lại lên cơn điên mấy lần rồi? Phì, nhìn cứ như sắp lo lắng đến nơi!"
"Mấy hôm nay tôi nhịn lắm rồi đấy, vẫn chưa quay mà đạo diễn đã sắp điên rồi, đến khi ra hiện trường, đột nhiên biết được đạo diễn thực tập của tập này muốn thay thế vị trí của mình, không còn chuyện của mình nữa, lúc đó hắn sẽ sốc như thế nào?"
"Tôi không biết hắn sốc như thế nào, tôi chỉ biết hot search chắc chắn là ổn, đạo diễn đến sân quay mới biết mình bị cả đội gạt ra ngoài, tôi nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi!"
"Tôi cứ nghĩ kiểu người khảo cổ như Minh Hiên ba ba đều rất quy củ, ngoài công việc ra thì chẳng để ý gì khác.
Không ngờ, hắn lại có ý tưởng như vậy, vừa lên chương trình đã dám cướp vị trí của đạo diễn, e là hắn là người đầu tiên đấy!"
"Tôi cứ thấy tập này quay xong, đạo diễn chỉ còn một nắm tóc thôi, chắc chắn sẽ bị hắn làm cho hói đầu không thể."
Than ôi, đạo diễn hoàn toàn không biết nhân viên trong đội giấu diếm làm nhiều chuyện lặt vặt như vậy, hắn đứng tại chỗ thở phì phò lẩm bẩm:
"Chương trình truyền hình thực tế này đúng là quá đáng, đừng nói đến kịch bản, ngay cả quá trình đạo diễn cũng không biết được, có quay được tốt hay không, đành phải xem số mệnh! Quay xong mùa này, tôi chắc là sống giảm đi mấy năm mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận