Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 75: Hảo bằng hữu không phải phải trợ giúp lẫn nhau sao? (length: 8099)

Tề Minh Hiên dẫn theo Tô Diệc Tinh trong siêu thị lại đi dạo một hồi, xác nhận những món đồ mẹ dặn đã mua đủ liền dẫn Tô Diệc Tinh đi tính tiền.
Mấy đứa nhỏ còn chưa biết tính toán, mua đồ cũng khá nhiều.
Tô Diệc Tinh trơ mắt nhìn Tề Minh Hiên không đủ tiền, phải trả lại từng túi đồ ăn vặt.
Nó quyết đoán đẩy một túi gạo từ trong xe đẩy ra, tốn sức di chuyển ra ngoài.
Tề Minh Hiên vội ngăn cản:
"Tinh Tinh, gạo không mua, ngươi với mẹ ngươi về nhà ăn gì?"
Tô Diệc Tinh trợn mắt, chẳng hề để tâm:
"Cái này nặng như vậy, chắc chắn là đắt lắm, Mộc Mộc muốn nhiều đồ như vậy, hết cách rồi, phải chọn thôi!
Ngươi không phải là không mua đó sao? Ta với Mộc Mộc đến nhà ngươi ăn nhờ ở đậu có được không?"
Tề Minh Hiên nghĩ một hồi hình như cũng đúng, đáng tin gật đầu.
Đến lượt Tô Diệc Tinh tính tiền, Tô Diệc Tinh nhìn đồ ăn vặt của mình, trong lòng cực kỳ lo lắng, sợ cô nhân viên siêu thị bấm máy "tích tích tích" xong rồi nói không đủ tiền.
Cô nhân viên dừng tay lại, Tô Diệc Tinh thấp thỏm đưa tiền đến, cô nhân viên cười nhận, rồi lại từ trong ngăn kéo lấy ra một ít tiền bỏ vào tay Tô Diệc Tinh.
Tô Diệc Tinh mặt mày hớn hở, cầm tiền đi ra cùng Tề Minh Hiên, vừa đi vừa khoe khoang:
"Mua đồ vẫn phải nhờ vào ta, mua nhiều như vậy, tiền còn chưa xài hết."
Tề Minh Hiên một mặt hâm mộ nhìn Tô Diệc Tinh, nhịn không được tán dương:
"Tinh Tinh ngươi còn nhỏ đã lợi hại hơn anh trai rồi, số tiền trong tay ngươi chắc còn mua được ít kẹo nữa đó, không biết mấy chú còn cho hai bọn ta vào không."
Tô Diệc Tinh bĩu môi, trịnh trọng nói:
"Mua kẹo làm gì? Tiền thừa ta muốn cho Ninh Ninh ca ca, Ninh Ninh ca ca không phải nói tiền của hắn không đủ sao!"
Tô Diệc Tinh vừa dứt lời, Cố Vũ Ninh và Mộ Tâm Từ đội tiểu siêu thị cũng vừa xuất phát.
Mộ Tâm Từ theo sát Cố Vũ Ninh, tay nhỏ khẽ nắm góc áo hắn.
Tô Diệc Tinh vừa thấy Cố Vũ Ninh thì không màng gì hết, vui vẻ chạy đến, giơ cao số tiền trong tay mình:
"Ninh Ninh ca ca, ta mua siêu nhiều đồ, Mộc Mộc nhờ ta mua ta đều mua hết, còn thừa nhiều tiền thế này, nhiệm vụ của ta hoàn thành quá tốt, tiền còn không tiêu hết."
Cố Vũ Ninh cười rạng rỡ:
"Ta đã bảo tiền của Tinh Tinh chắc chắn đủ mà? Tinh Tinh giỏi nhất! Tinh Tinh và mẹ sẽ không bị đói bụng!
Ninh Ninh cũng muốn đi mua đồ rồi, ba ba mẹ mẹ chắc đang sốt ruột chờ."
Tô Diệc Tinh ở siêu thị chạy một vòng lớn như vậy, vừa ra đã được Ninh Ninh ca khen, vui vẻ vung tay, nhét tiền vào ba lô nhỏ của Ninh Ninh:
"Tất cả cho Ninh Ninh ca ca đó, dù sao ta mua xong hết rồi!"
Cố Vũ Ninh hơi kinh ngạc, lấy tiền ra, liên tục xác nhận:
"Đây là tiền của Tinh Tinh, Tinh Tinh thật sự muốn cho Ninh Ninh dùng sao?"
Tô Diệc Tinh nghiêng đầu một chút, không để ý nói:
"Bạn tốt không phải là phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Ngươi mau đi đi, ta muốn đi cùng Minh Hiên ca ca ăn chút đồ ăn vặt."
Tô Diệc Tinh nói xong, đi rất oai phong, Cố Vũ Ninh ở sau lưng nói cảm ơn nó, nó cũng chẳng thèm quay đầu lại, tùy ý phất tay.
Đám cư dân mạng nhịn không được:
"Phụt, Tô Diệc Tinh dùng hai đồng tiền, thành công thu phục Ninh Ninh, thật tuyệt!"
"Cố Vũ Ninh một mặt cảm kích, Tô Diệc Tinh thì đắc ý gật gù, không biết còn tưởng bọn họ hoàn thành giao dịch lớn đến mức nào!"
"Tuy nói sự thuần khiết của trẻ con là vô giá, Tinh Tinh muốn giúp ca ca cũng là thật lòng, nhưng ta nhìn thấy hai đồng tiền đó, thật muốn cười!"
"Ta, hào khí nhỏ Tinh Tinh, hai đồng tiền thôi mà ra dáng đại ca ghê! Không hổ là ta!"
"Ta đã không kịp chờ đợi muốn xem đến cảnh Tinh Tinh về nhà, Mộc Mộc thấy đồ con bé mua sẽ có vẻ mặt chán chường cỡ nào!"
Cố Vũ Ninh cầm tiền Tinh Tinh cho cùng Mộ Tâm Từ đi vào siêu thị.
Mộ Tâm Từ vừa vào đã bị khu đồ ăn vặt hấp dẫn. Nó đáng yêu lên tiếng:
"Ninh Ninh ca ca, chúng ta đi xem đồ ăn vặt đi, đồ ăn vặt của Tâm Từ bị lấy hết rồi, ta cảm thấy chúng đang gọi ta."
Cố Vũ Ninh đàng hoàng bước lên phía trước, mục tiêu là khu rau củ, không hề có ý đổi hướng, miệng thì từ chối:
"Không được đâu, đồ ăn vặt phải cuối cùng mới được mua, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ trước."
Mộ Tâm Từ cười hì hì nhìn mặt Cố Vũ Ninh:
"Nhưng mà mấy món đồ ăn vặt đó đang gọi Tâm Từ đó, chúng nói ở đó đáng thương quá, để Tâm Từ mang chúng về nhà!"
Cố Vũ Ninh liếc nhìn kệ đồ ăn vặt, kéo tay Mộ Tâm Từ:
"Đừng cách xa ca ca quá, đông người lắm, lát nữa lạc mất Tâm Từ thì sao, em nói với mấy món ăn vặt đó, bảo chúng chờ em chút, lát nữa anh sẽ đến đón chúng."
Mộ Tâm Từ từ khi đi cùng Cố Vũ Ninh, khóe miệng luôn cong lên, dù Cố Vũ Ninh nói gì cô bé cũng cười hì hì, vui vẻ đáp lời:
"Vậy quyết định rồi nha, Ninh Ninh ca ca không được thất hứa đó, lát nữa nhất định phải đưa Tâm Từ tới."
Cố Vũ Ninh gật đầu, tiếp tục dẫn Mộ Tâm Từ đi lên phía trước.
Cố Vũ Ninh cứ thế đi thẳng, Mộ Tâm Từ lại bắt đầu ngó đông ngó tây.
Cố Vũ Ninh vừa lơ đãng, quay đầu lại phát hiện, Mộ Tâm Từ đã dừng lại trước tủ bánh gatô.
Cố Vũ Ninh sốt ruột muốn hoàn thành nhiệm vụ, vội chạy đến chỗ Mộ Tâm Từ:
"Anh vừa dặn cái gì Tâm Từ lại quên rồi hả? Không theo sát anh thì lát nữa lạc mất, là sẽ khóc nhè đó nha!"
Ánh mắt Mộ Tâm Từ hoàn toàn dán vào những chiếc bánh gatô tròn nhỏ:
"Nhưng mà chúng đáng yêu lắm mà, Ninh Ninh ca ca, anh xem đi, em muốn mua bánh gatô."
Cố Vũ Ninh nhìn chiếc bánh gatô mà Mộ Tâm Từ đang nói, quả thực rất đáng yêu, trông cũng ngon miệng, quan trọng nhất là có đúng hai chiếc, Cố Vũ Ninh kéo tay Mộ Tâm Từ:
"Không được đâu, chú đạo diễn nói là phải mua xong đồ ăn trước mới mua đồ khác được, mau theo anh đi."
Mộ Tâm Từ bị Ninh Ninh nắm tay, quyến luyến nói tạm biệt với mấy chiếc bánh gatô nhỏ.
Đến khu rau củ, Ninh Ninh vừa mua đồ theo lời phụ huynh dặn, vừa hỏi Mộ Tâm Từ mẹ cô bé dặn mua cái gì.
Mộ Tâm Từ thấy Cố Vũ Ninh bắt chước làm gì thì mình làm theo y như vậy, trả lời cũng dứt khoát:
"Mẹ con có dặn, nhưng mà mẹ bắt con lặp lại, con không nhớ, không nói ra được.
Sau đó mẹ con thở dài, nói dù sao anh cũng sẽ làm giúp mà, Ninh Ninh ca ca, làm giúp là gì?"
Cố Vũ Ninh cũng không hiểu, thấy em gái cái gì cũng bắt chước theo mình mua, vội nói:
"Tâm Từ không cần giả bộ hai phần đâu, Tâm Từ chỉ cần làm một phần với anh thôi."
Mộ Tâm Từ gật đầu, hai người chắc chắn mua rau quả và thịt.
Gạo Ninh Ninh chỉ mua một túi nhỏ, ở nhà xem cô bảo mẫu nấu cơm, biết nấu một nồi cũng không cần nhiều lắm, nên nghĩ lại quyết định chia một túi làm hai phần.
Mộ Tâm Từ bỏ gạo vào xe đẩy, mệt đến hơi thở dốc. Nó nhịn không được phàn nàn:
"Ninh Ninh ca ca, thì ra mua đồ mệt vậy đó, chừng nào mới mua xong vậy?"
Cố Vũ Ninh thấy Mộ Tâm Từ hơi mệt, kiểm tra lại xe đẩy của nhân viên, những thứ cần mua hình như đã đủ rồi.
Cố Vũ Ninh khẽ nở nụ cười, nắm tay Tâm Từ, đi đến chỗ tủ bánh gatô, chỉ vào chiếc bánh gatô nhỏ Mộ Tâm Từ vừa nãy nhìn trúng, ấm áp nói với nhân viên siêu thị:
"Cô ơi, loại bánh gatô nhỏ này, cháu muốn hai cái!"
Nhân viên siêu thị lấy hộp đựng cho Cố Vũ Ninh, Mộ Tâm Từ mắt đầy vẻ kinh hỉ, Cố Vũ Ninh hạ giọng:
"Em ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, một cái bánh gatô là của em, một cái Ninh Ninh muốn mang về cùng mẹ ăn.
Nhưng mà chắc là anh không đủ tiền, em có thể đưa tiền được không?"
Mộ Tâm Từ vui vẻ híp mắt:
"Được, ca ca cũng Tâm Từ trả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận