Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 386: Ta có một chút điểm nghĩ ngươi (length: 8013)

Hạ Tiểu Noãn vội vàng thoát khỏi giao diện tin nhắn, nhìn thấy danh sách tìm kiếm hot, hít một hơi thật sâu, ngơ ngác dụi mắt, xác định mình không nằm mơ, mới tò mò bấm vào xem!
Hạ Tiểu Noãn ở phần bình luận trên danh sách hot search nhìn thấy ảnh chụp của mình và Mạc Nghệ được dân mạng khen là rất ngọt, theo dòng bình luận bấm vào trang cá nhân của Mạc Nghệ.
Nhìn thấy văn bản của luật sư và lời làm rõ đầy phẫn nộ của Mạc Nghệ, giờ nàng mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Trong đầu Hạ Tiểu Noãn rối bời, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là mọi người cuối cùng cũng tin chuyện Dạ Mạt đạo văn của nàng, mà là Mạc Nghệ đã xem hết tất cả nhật ký của nàng.
Mặt Hạ Tiểu Noãn trong nháy mắt đỏ bừng, luống cuống che mặt, chạy hốt hoảng trong sân trường. Nàng căn bản không biết vì sao mình lại chạy, tâm tư của nàng đều bị Mạc Nghệ thấy được, nhất thời nàng không biết phải đối mặt thế nào, căn bản không thể nào bình tĩnh lại được.
Hạ Tiểu Noãn cõng theo bảng vẽ một mạch từ trường chạy về đến cửa nhà, tay run rẩy nhập mật mã cổng, nàng ngượng ngùng không biết phải chào hỏi Mạc Nghệ thế nào khi vào nhà, chỉ đành cúi gằm mặt đi vào.
Nàng một hơi chạy lên lầu hai, phát hiện lầu hai trống trơn, Mạc Nghệ hoàn toàn không có ở đó, lúc này Hạ Tiểu Noãn mới bắt đầu bình tĩnh lại, đi đến lầu áp mái, ngây người ngồi trên chiếu tatami, ngước mắt thấy bức tranh mà mình đã không ngại đường xa mang đến treo trên tường.
Đột nhiên nàng bật cười! Cảm giác ngọt ngào chưa từng có bắt đầu trào dâng trong cơ thể nàng.
Hạ Tiểu Noãn từ trong sự kinh ngạc phục hồi giác quan, bắt đầu sống động trở lại, một lần nữa mở trang cá nhân, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Nàng chưa từng kể với Mạc Nghệ những muộn phiền của mình, nhưng tất cả những điều đó đều được hắn tỉ mỉ quan sát, thậm chí hắn còn âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho nàng ở phía sau.
Hạ Tiểu Noãn rốt cuộc đã hiểu, vì sao Mạc Nghệ hôm nay lại khác thường kéo nàng chụp ảnh!
Nàng chỉ là một người bình thường, có lúc sẽ cảm thấy mình và Mạc Nghệ khác biệt rất xa, nhưng Mạc Nghệ lại không hề ngần ngại công khai tình cảm của bọn họ trên trang cá nhân.
Mạc Nghệ vì nàng đã làm rất nhiều việc mà bình thường hắn sẽ không bao giờ làm!
Trong khi lòng Hạ Tiểu Noãn tràn ngập niềm vui thì Dạ Mạt thật sự luống cuống!
Nàng đã đợi rất lâu, giờ đây nàng cũng đã nếm trải cảm giác người khác xem tin nhắn mà không hồi đáp!
Dạ Mạt rơi vào đường cùng, đành phải bấm vào trang cá nhân của Mạc Nghệ, suy đi tính lại rất lâu, lo lắng thở dài, cuối cùng vẫn quyết định thôi!
Nàng không dám nhắn tin cho Mạc Nghệ, nàng chưa từng nghĩ rằng, nhiều năm về sau, nàng lại xuất hiện trước mặt Mạc Nghệ trong bộ dạng không thể chấp nhận được như thế!
Dạ Mạt không biết mình đã ngồi đó bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên, tin nhắn của Hạ Tiểu Noãn nhảy ra, Dạ Mạt như nhặt được của trời vội vàng mở ra, trong lòng thầm nghĩ cho dù đối phương đòi giá trên trời, vì danh tiếng của mình nàng cũng sẽ thỏa thuận với đối phương.
Suy nghĩ của Dạ Mạt quá đơn giản, cho rằng dùng tiền có thể giải quyết mọi chuyện, Hạ Tiểu Noãn lại làm cho hy vọng của nàng tan thành mây khói:
"Ngươi định dùng tiền để mua chuộc, tiền không thể mua được tình cảm, ta vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp với ngươi!"
Dạ Mạt ngơ ngác nhìn dòng chữ lạnh lùng đối phương gửi lại, thở dài một hơi thật sâu!
Lần này, có lẽ nàng thật sự xong rồi, tất cả những gì nàng khổ tâm gây dựng, trong một đêm, sụp đổ tan tành!
Hạ Tiểu Noãn hồi đáp tin nhắn của Dạ Mạt xong, nghĩ ngợi rất lâu, lòng tràn đầy ngọt ngào nhắn tin cho Mạc Nghệ qua Wechat:
"Em về đến nhà rồi, cứ tưởng anh sẽ đến vẫn còn ở đó! Tiếc thật, lầu hai trống trơn, trang cá nhân em thấy rồi, cảm ơn anh, dù sáng vừa gặp mặt, nhưng em vẫn muốn nói với anh rằng, em có chút nhớ anh!"
Hạ Tiểu Noãn nhắn tin xong, mặt lại đỏ bừng, nhào cả người xuống chiếu tatami, dùng gối ôm che mặt, những hạt giống hưng phấn trong lòng cứ như đang không ngừng nảy mầm, không kìm được muốn thét lên thành tiếng!
Giải quyết xong mọi chuyện, Mạc Nghệ mệt mỏi rã rời, vừa chợp mắt được một lúc thì bị điện thoại đánh thức.
Hắn cố ý lúc ngủ vẫn giữ chặt điện thoại trong tay, như vậy khi Hạ Tiểu Noãn phát hiện mọi chuyện, hắn mới có thể nhận được tin nhắn ngay lập tức.
Mạc Nghệ mở đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tiểu Noãn, nụ cười nở trên khóe miệng! Không chút do dự đứng dậy rửa mặt, đã có người nhớ hắn, hắn cũng dần cảm thấy, phòng vẽ tranh thanh tịnh này, càng ngày càng cô đơn.
Hắn dự định sau khi ăn cơm xong sẽ đi nơi khác ngủ bù!
Hạ Tiểu Noãn ăn trưa xong liền ra khỏi nhà, buổi chiều có tiết nên nàng đi đến trường học từ rất sớm, nhưng căn bản không hề hay biết, khi nàng vừa đi không lâu, chủ nhân của phòng ngủ lầu hai liền nhẹ nhàng mở cánh cửa kia!
Trong chương trình thực tế 'Em bé', chiếc du thuyền dừng lại bên bờ một hòn đảo nhỏ, các khách mời lần lượt đưa con cái lên đảo.
Tần Tư Tuyết lại cùng Hạ Mộc thần bí thì thầm to nhỏ trên du thuyền, hai người song song cầm quần áo, chạy vào phòng vệ sinh!
Không khí trên đảo vô cùng trong lành, vì là đảo tư nhân, bãi cát trên đảo rất sạch sẽ, nước biển cũng trong vắt.
Lạc Lê và Tô Văn Kỳ vừa lên du thuyền liền không khỏi cảm thán:
"Đây không phải đảo hoang, đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh!"
Tề Minh Hiên cũng không nhịn được mở miệng với Tinh Tinh:
"Nếu Vương quốc Bắp Ngô của Minh Hiên có thể xây ở đây, Minh Hiên có thể ở trong Vương quốc Bắp Ngô một năm!"
Ninh Ninh cười khanh khách nói:
"Anh Minh Hiên không sợ giường ở Vương quốc Bắp Ngô quá chật à?"
Tinh Tinh không nhịn được tiếp lời:
"Vậy anh Minh Hiên cứ ở Vương quốc Bắp Ngô đi, Tinh Tinh sẽ nói với chú Đạo Diễn, để chú ấy dời Vương quốc Bắp Ngô của anh Minh Hiên đến đây, dù sao Tinh Tinh muốn ở trên biển, trong du thuyền cái gì cũng có! Đến lúc đó anh Minh Hiên đừng có mà khóc nhè!"
Khuôn mặt vẫn đang cười ha hả của Tề Minh Hiên đột nhiên dừng lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tinh Tinh, trong lòng có chút hoảng hốt. Đậu Đậu vội vàng lên tiếng an ủi:
"Anh Minh Hiên đừng sợ, Vương quốc Bắp Ngô nặng như vậy, chú Đạo Diễn có gãy cả lưng cũng không dời nổi!"
Đạo diễn vừa cầm loa nhỏ định tập hợp mọi người, bất ngờ nghe Đậu Đậu nói lưng hắn gãy cả, vội vàng thẳng lưng lên, tóc trên đầu đã lưa thưa lại thôi đi, nếu còn bị Đậu Đậu dựng thành hình tượng còng lưng nữa, chẳng phải dân mạng sẽ bắt đầu gọi hắn là lão già lọm khọm hay sao?
Trong lúc đạo diễn oán thầm, Mộ Tâm Từ đột nhiên ồ lên một tiếng, nhìn về phía du thuyền mà bắt đầu cảm thán!
Đạo diễn theo tiếng của Tâm Từ ngước mắt nhìn, Hạ Mộc và Tần Tư Tuyết, tao nhã bước xuống từ du thuyền.
Chiếc váy dài đi biển của Tần Tư Tuyết vô cùng thướt tha, gió nhẹ thổi qua, đôi chân trắng nõn lại thẳng tắp, nửa kín nửa hở hiện ra trước mắt mọi người.
Chiếc váy của Hạ Mộc cũng không hề kém cạnh, cổ nàng đẹp đẽ, dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Phần lưng của chiếc váy này được thiết kế rất hở, dáng vẻ uyển chuyển khi bước đi.
Tần Tư Tuyết và Hạ Mộc kiêu hãnh đi đôi giày cao gót, bước đi trên bờ cát như đang sải bước trên thảm đỏ! Đẹp đến chói mắt!
Tần Nhiên nhìn Tô Văn Kỳ và Trình Thư Nghiễn đều đang nghiến răng nghiến lợi trong tối, vỗ tay với Hạ Mộc và Tần Tư Tuyết:
"Hai người các cô thật là ăn ý, hai cô đẹp đến mức chẳng để ai sống vậy!"
Lâm Chỉ Khê ở bên cạnh vui vẻ lên tiếng, âm thầm trêu chọc:
"Hai người các cô lén lút ra oai mà không rủ tôi theo, thật là không thể nhịn!"
Một câu nói của Lâm Chỉ Khê làm Cố Uyên giật cả mình, Tần Tư Tuyết và Hạ Mộc nhìn phản ứng của Cố Uyên, giả bộ một mặt vô tội:
"Chúng tôi muốn rủ cô lắm chứ, chỉ sợ cái hũ giấm to nhà cô không cho phép thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận