Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 73: Mộ Tâm Từ vì Ninh Ninh ca ca thao nát tâm (length: 8213)

Đạo diễn đã sớm liệu trước, tại cái nơi hẻo lánh trên đảo này, bọn nhỏ không có đồ chơi, không có đồ ăn vặt, trong tay đột nhiên có tiền, thứ muốn mua nhất chắc chắn là đồ ăn, liền gật đầu nhẹ:
"Lần này đi siêu thị làm nhiệm vụ, tiền đều do các bé tự quản lý, các bé phải biết cân nhắc, chi tiêu hợp lý.
Cuối buổi tính tiền, nếu không đủ tiền, các bé có thể tự chọn bỏ đồ ăn vặt hay bỏ nguyên liệu nấu ăn."
Mộ Tâm Từ nghe không hiểu lắm, Tô Diệc Tinh cũng kéo tay Cố Vũ Ninh, nhỏ giọng thầm thì:
"Rốt cuộc là mua được không?"
Cố Vũ Ninh cười trộm, bắt chước giọng Tinh Tinh nói nhỏ:
"Nếu đủ tiền thì mua được, Tinh Tinh chắc đủ tiền.
Còn Ninh Ninh chắc không mua được, Ninh Ninh muốn mua hai phần nguyên liệu nấu ăn, nếu không mụ mụ hôm nay sẽ đói bụng mất, mà ba ba cũng đến mà, Ninh Ninh cũng không biết có đủ tiền không nữa!"
Mộ Tâm Từ ở bên cạnh nghe lén lời Cố Vũ Ninh, cười rạng rỡ như một đóa hoa:
"Không sao, tiền của ca ca Ninh Ninh mua hai phần nguyên liệu nấu ăn, tiền của Tâm Từ mua hai phần kẹo, kẹo của ca ca Ninh Ninh, Tâm Từ mua cho ca ca!"
Đám cư dân mạng nhìn khuôn mặt đáng yêu của Mộ Tâm Từ, không kìm được bắt đầu bình luận rào rào:
"Phụt, Ninh Ninh trong lòng chỉ có ba ba mụ mụ, còn Tâm Từ thì trong lòng chỉ có ca ca Ninh Ninh."
"Tần Nhiên mà thấy cảnh này không biết sẽ có biểu cảm gì nhỉ, thiên hậu mau vào xem, con gái của cô định dùng tiền mua nguyên liệu nấu ăn cho cô để mua kẹo cho Ninh Ninh rồi!"
"Ninh Ninh bé nhỏ lo lắng cho gia đình này quá nhiều rồi, tôi còn quên mất chuyện Lâm Chỉ Khê và Cố Uyên không có con để mua nguyên liệu nấu ăn, Ninh Ninh đã cân nhắc hết rồi!"
"Đúng, Ninh Ninh thì vì cả nhà lo lắng, Mộ Tâm Từ thì vì ca ca Ninh Ninh lo lắng!"
Đám cư dân mạng thảo luận sôi nổi, các bé nhỏ dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác chính thức lên đường.
Tề Minh Hiên đáng tin cậy để các em lên thuyền trước, xác nhận các em đều ngoan ngoãn ngồi yên trên thuyền, mới ngồi xuống bên cạnh Mộ Tâm Từ.
Tô Diệc Tinh nhìn mặt Minh Hiên ca ca, ngơ ngác hỏi:
"Tại sao không phải con trai ngồi chung với con trai?"
Tề Minh Hiên trong lòng hoảng hốt, vội kiếm cớ:
"Con với Ninh Ninh đều là nam tử hán mà, các con tự lo được cho bản thân, em Tâm Từ là con gái, con trai ra ngoài thì phải chăm sóc con gái, em Tâm Từ xa mụ mụ sẽ sợ."
Cố Vũ Ninh tán đồng gật đầu nhẹ, Tô Diệc Tinh lại cười xấu xa nháy mắt với Tề Minh Hiên:
"Vậy sao giờ mặt ca ca y như lúc ba ba giấu tiền tiêu vặt thế, a u, ma quỷ, không phải, Minh Hiên ca ca, anh có tư tâm à!"
Tề Minh Hiên bị Tô Diệc Tinh nói có chút sững sờ, giả vờ như không nghe thấy, tuyệt đối không đáp lời Tô Diệc Tinh.
Mộ Tâm Từ lại như bị câu ma quỷ của Tô Diệc Tinh chọc trúng chỗ cười, cười khanh khách không ngừng được.
Các bé đi rồi, Tống Mộng Oánh chạy đến nhà Hạ Mộc, vừa vào cửa đã thấy Hạ Mộc đang đắp mặt nạ thoải mái xem tivi ở nhà trưởng thôn, Tống Mộng Oánh cười nghiêng ngả, không kìm được lên tiếng:
"Tôi cứ thắc mắc con chị có tâm lớn như thế là học của ai, thì ra là học chị.
Bọn nhỏ rời mụ đi ra ngoài, chị dường như không có chút nào lo lắng, nhìn chị vẫn rất vui vẻ à? Chị không sợ Tinh Tinh ở siêu thị khóc đòi mụ sao?"
Hạ Mộc vội vàng gỡ mặt nạ xuống, cười hì hì nói:
"Con trai tôi căn bản sẽ không tìm tôi có được không? Trước khi xuất phát nó đã muốn đơn thương độc mã đi tìm ca ca Ninh Ninh rồi, nếu không phải nó không biết đường, thì tôi, bà mẹ già này, căn bản chả giúp được gì!"
Tống Mộng Oánh không khỏi giơ ngón cái với Hạ Mộc:
"Minh Hiên nhà tôi lớn hơn một chút, tôi dặn nó ra ngoài phải trông các em, nó có vẻ rất thích cái cảm giác làm anh, lúc đi cũng tràn đầy tự tin, chắc là không có vấn đề gì.
Nhưng Tâm Từ thì sao? Tâm Từ bình thường như búp bê, xa mụ mụ, chắc Tần Nhiên lo lắm."
Tống Mộng Oánh không ngờ, giờ phút này Tần Nhiên chẳng những không lo lắng, mà còn nhìn bộ quần áo lấm lem bùn đất hôm qua Mộ Tâm Từ thay ra, nhăn mày.
Không kìm được dùng ngón tay dài ghét bỏ nhấc một góc áo lên, lục lọi một hồi mới tìm được một cục xà phòng.
Bước ra khỏi nhà, đi ra bờ sông, từng cái từng cái ném quần áo xuống sông.
Lâm Chỉ Khê trong nhà không thể ngồi yên được, Ninh Ninh đi thực tập làm bố mẹ, cô lo lắng.
Nghe nhân viên chương trình nói Ninh Ninh cùng các bạn nhỏ cùng nhau ngồi thuyền đi, cô cũng lo lắng.
Cô trước mặt Ninh Ninh tỏ ra rất kiên cường, có ai biết, cô không kìm được lẻn ra ngoài nấp ở chỗ khuất nhìn trộm cũng là cô.
Cố Uyên đi theo Lâm Chỉ Khê nhìn thuyền đã chạy đi, Lâm Chỉ Khê vẫn còn lén lén lút lút nhìn quanh, không khỏi mặt đầy chế giễu:
"Xem ra tôi vừa chạy show, vừa chạy quảng cáo vẫn không đáng gì nhỉ? Dù tôi đứng ngay trước mặt cô, trong mắt cô dường như chỉ có Ninh Ninh?"
Lâm Chỉ Khê quay đầu nhìn mặt Cố Uyên:
"Anh còn không biết xấu hổ nói tôi, tôi suýt quên chuyện tính sổ với anh.
Anh vào đoàn phim là quên luôn tôi phải không?
Tôi cùng Ninh Ninh xuất phát, anh gọi điện cho Ninh Ninh mà không hề nói gì với tôi.
Chúng tôi lên đảo là mất điện thoại. Anh nói chuyện xong với Ninh Ninh là cúp máy ngay! Tôi một ngày hận không thể mắng anh tám trăm lần trong lòng, Cố Uyên, anh rõ là hôn xong là… "
Lâm Chỉ Khê thấy mình càng nói càng bực mình, những lời trong lòng cứ tự nhiên trào ra, vội ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng.
Cố Uyên lại nhìn mặt Lâm Chỉ Khê mỉm cười, tại góc nhỏ vắng lặng này, hai người đứng cạnh nhau rất gần, bầu không khí cũng bắt đầu mập mờ:
"Là cái gì? Cho tôi nghe thử xem cô sau lưng mắng tôi thế nào."
Lâm Chỉ Khê xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn mặt Cố Uyên, nói cũng lắp bắp:
"Anh, anh cố tình có phải không? Có phải anh đã sớm có kế hoạch đi theo đến chương trình? Anh cố ý để tôi lo lắng để tôi để ý, anh… "
Lâm Chỉ Khê chưa kịp nói xong, cả người bất ngờ bị ôm vào vòng tay ấm áp, tiếng cười khẽ của Cố Uyên vang bên tai cô:
"Thừa nhận lo lắng, để ý rồi à? Tôi chỉ sợ cô nhớ tôi thôi, muốn mang đến cho cô một bất ngờ."
Lâm Chỉ Khê tức giận đấm nhẹ vào lưng Cố Uyên, giọng điệu mềm mại giảo biện:
"Hứ, nói bậy, ai thèm nhớ anh."
Lưng Cố Uyên bị Lâm Chỉ Khê đánh tê rần, không kìm được cúi đầu nắm lấy bàn tay không yên của cô:
"Không thừa nhận à? Không nhớ tôi sao lại đặt hình của tôi ở đầu giường, nãy tôi vào phòng thấy rồi."
Lâm Chỉ Khê ngượng ngùng ngước mắt:
"Đó đâu phải của tôi, là của Ninh Ninh…"
Lời giải thích vừa thốt ra, trong ổ chó sau lưng một chú chó con vừa tỉnh giấc, nghe tiếng người lạ thì "gâu" một tiếng vội vàng.
Lâm Chỉ Khê giật mình chui tọt vào lòng Cố Uyên ôm chặt Cố Uyên.
Tiếng cười của Cố Uyên vang lên bên tai Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê quay lại liếc nhìn con chó con đang thò đầu ra, xấu hổ bụm mặt rút khỏi người Cố Uyên. Quay người đi về phía nhà, vừa đi vừa không kìm được oán trách:
Ổ chó nhà ai mà để chỗ này, dọa chết người.
Tần Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Chỉ Khê đi tới từ xa, mặt đỏ như trái táo, không nhịn được trêu:
"Ối chao, có chuyện gì xảy ra? Cố Uyên vừa đến mặt cô đã đỏ thế?"
Lâm Chỉ Khê thấy Tần Nhiên, lúng túng sờ lên mặt mình, lập tức giật mình nhìn ra sông:
"Tần Nhiên, nhanh, quần áo của Tâm Từ bị nước sông cuốn trôi rồi kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận