Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 61: Ninh Ninh có thể chơi xấu, có thể khóc (length: 7981)

Tô Diệc Tinh nhìn vũng bùn, chân không dép mủ đã muốn chạy ào vào trong đó.
Đào bùn chơi đất là điều hắn thích nhất, ở nhà mụ mụ luôn chê bẩn không cho chơi, bây giờ mới có cơ hội chính đáng để thỏa thích.
Tô Diệc Tinh vừa định lao đi, Hạ Mộc nhanh tay lẹ mắt đã túm được cổ áo, kéo hắn lại, bắt hắn mang dép mủ tử tế rồi mới cho đi.
Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng thở dài, lúc đang mang dép mủ cho Cố Vũ Ninh, dịu giọng nói:
"Củ sen đều mọc trong bùn lầy này, Ninh Ninh dùng xẻng đào, đào được bao nhiêu thì được, Ninh Ninh cố gắng là tốt rồi."
Cố Vũ Ninh không nói gì, Lâm Chỉ Khê cảm nhận rõ sự chán nản của hắn.
Đạo diễn cho phép lũ trẻ ra vũng bùn, Lâm Chỉ Khê thở dài, nhìn Cố Vũ Ninh quay người bước đi nặng nề.
Tô Diệc Tinh là người đầu tiên nhảy vào vũng bùn, cậu bé như phát cuồng chạy đến bên vũng bùn, hai chân nhún nhảy, cậu bé như thể đã lên thiên đường.
Tề Minh Hiên cũng ra dáng đi vào, bùn lầy mềm oặt dưới chân, mỗi bước đi dép mủ đều bị lún sâu.
Hắn cầm xẻng nhỏ xắn ống tay áo lên cao, ra vẻ như sắp đào được kho báu.
Mộ Tâm Từ ở bên vũng bùn, liên tục gọi "Ninh Ninh ca ca".
Thấy Cố Vũ Ninh đến gần, cô bé mới đặt một chân xuống vũng bùn. Khi chân vừa lún sâu, Mộ Tâm Từ sợ hãi kêu lên:
"Ninh Ninh ca ca mau cứu Tâm Từ, bùn đất sắp hút Tâm Từ rồi, đáng sợ quá."
Mộ Tâm Từ kêu cứu, Cố Vũ Ninh lại dừng bước bên vũng bùn, do dự, muốn bước chân xuống mà không vượt qua nổi rào cản trong lòng.
Lâm Chỉ Khê ở sau lưng sốt ruột mà không dám lên tiếng. Hạ Mộc và Tống Mộng Oánh có chút khó hiểu, tiến lại gần Lâm Chỉ Khê hỏi:
"Ninh Ninh sao thế? Sắp thi rồi mà sao nó chưa xuống?"
Lâm Chỉ Khê thoáng dừng lại, nhỏ giọng nói:
"Chắc Ninh Ninh có chút bệnh sạch sẽ, trước đây ta cầm tay vừa chạm bánh mì nướng xoa mặt nó, nó đã nói ta không vệ sinh, cộng thêm việc nó rất quý hình tượng, nó không muốn xuống bùn."
Tống Mộng Oánh lập tức lo lắng:
"Vậy làm sao bây giờ, thế này làm khó đứa bé quá, nếu Ninh Ninh không xuống chẳng phải là bỏ cuộc sao? Chị không định giúp nó à?"
Lâm Chỉ Khê nhìn bóng lưng xoắn xuýt của Ninh Ninh, giọng điệu kiên định:
"Ninh Ninh quá hiểu chuyện, giờ ta lên tiếng sẽ ảnh hưởng đến quyết định của nó, nó có thể sẽ vì ta mà miễn cưỡng mình xuống bùn.
Ta không muốn can thiệp lựa chọn của nó, nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó có thể khóc, có thể nhõng nhẽo.
Ta muốn nó tự mình quyết định, dù nó không tham gia cuộc thi này, ta vẫn thấy nó là đứa con đáng tự hào. Ta không muốn thấy nó vì bất cứ ai mà phải gượng ép bản thân."
Lâm Chỉ Khê vừa dứt lời, Tần Nhiên ở xa xa đã ngưỡng mộ nhìn Lâm Chỉ Khê.
Trước đây nàng không hiểu, vì sao một người thanh lãnh như Cố Uyên lại lo lắng cho một người đến vậy, giờ thì nàng đã hiểu, có những người vốn dĩ xứng đáng.
Nhân viên công tác đều chờ Cố Vũ Ninh, cư dân mạng lúc đầu không rõ vì sao Cố Vũ Ninh như vậy, nghe Lâm Chỉ Khê giải thích mới vỡ lẽ, bình luận cũng nhẹ nhàng hơn:
"Làm mẹ vẫn là chu đáo hơn, Lâm Chỉ Khê nhìn như bất cẩn, nhưng thật ra rất hiểu Cố Vũ Ninh.
Ngay khi đạo diễn nói đến vũng bùn, biểu cảm của Lâm Chỉ Khê đã thay đổi."
"Lâm Chỉ Khê đúng là một người mẹ tuyệt vời, cô ấy không ép Cố Vũ Ninh, cô ấy tôn trọng Cố Vũ Ninh tuyệt đối."
"Biết làm sao giờ, tôi lo quá, chắc Ninh Ninh đang giằng xé lắm, nếu Ninh Ninh thua cuộc thì sao? Chẳng lẽ phải ở cùng cha mẹ thực tập một ngày à?
Không muốn a, Tư Thừa Trạch không được đụng vào Ninh Ninh của chúng ta!"
"Tôi hận không thể nhảy vào vũng bùn thay Ninh Ninh."
Ngay lúc các mẹ trong buổi phát sóng trực tiếp đang lo lắng, Cố Vũ Ninh như lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nhấc chân, nhắm mắt lại rồi bước xuống vũng bùn.
Vũng bùn lầy nhầy, hai chân Cố Vũ Ninh bắt đầu lún sâu. Cậu bé cảm thấy da đầu mình như bị tê rần.
Cậu không thích bùn lầy, hoàn toàn không thích, nhưng ba ba từng dạy: Dù gặp khó khăn đến đâu cũng không được lùi bước, thử một lần có thể sẽ thắng, lùi bước không phải hành vi của đàn ông.
Đạo diễn thấy lũ trẻ đã vào vị trí, lập tức có tiếng còi vang lên, thời gian 10 phút đào sen bắt đầu.
Tề Minh Hiên rất nhanh tay, vừa ngồi xuống liền dùng xẻng đào bùn, tuy không biết củ sen ở đâu nhưng vũng bùn cũng chỉ có vậy, cứ đào hết là kiểu gì cũng trúng.
Mộ Tâm Từ từ từ đặt chân xuống bùn, vội vã gọi Tần Nhiên:
"Mẹ ơi, con làm sao đây, con bị lún xuống rồi, bùn này như muốn ăn thịt Tâm Từ."
Tần Nhiên lười biếng nhìn Mộ Tâm Từ, lười cả nói:
"Sẽ không ăn thịt con đâu, những gì không an toàn mẹ không cho con làm đâu, tự con tìm cách giải quyết, mẹ không thể lúc nào cũng bên cạnh con."
Hạ Mộc liếc nhìn Tần Nhiên rồi lại nhìn Lâm Chỉ Khê, không kìm được kéo tay Tống Mộng Oánh, giơ ngón tay cái về phía Lâm Chỉ Khê và Tần Nhiên, miệng lẩm bẩm:
"Hai bà mẹ này, đúng là đỉnh."
Tống Mộng Oánh bị Hạ Mộc kéo tay, trêu chọc:
"Cậu còn tâm trí mà nói người khác đỉnh à, con của cậu mới đỉnh đó, xem kìa, con trai cậu lăn lộn trong vũng bùn kìa."
Hạ Mộc quay sang nhìn vũng bùn, vừa nhìn mà huyết áp lên cao, Tô Diệc Tinh đâu có đi đào ngó sen, cậu bé đang muốn hòa mình vào bùn lầy luôn ấy.
Cậu bé dùng tay đào bới trong bùn chưa đủ, cả người vui vẻ lăn qua lộn lại, bộ quần áo vốn sạch sẽ giờ đã đầy bùn, Hạ Mộc không nghĩ ngợi liền nói:
"Gọi cấp cứu giúp tôi đi, con tôi như tìm được thiên đường rồi."
Nhân viên công tác và các bà mẹ đều cười ngặt nghẽo, Hạ Mộc thấy con mình chơi đến quên cả trời đất, không nhịn được hét lên:
"Tinh Tinh, đừng lăn nữa, con đến đào ngó sen mà."
Tô Diệc Tinh hồn nhiên ngừng lăn lộn trong bùn, cũng hét lại mẹ:
"Ngó sen là cái gì?"
Đạo diễn thấy cảnh này cũng cười run rẩy, Lâm Chỉ Khê thì trong tiếng cười đùa bắt đầu xót xa cho Cố Vũ Ninh.
Cậu bé Cố Vũ Ninh nhỏ xíu đứng trong vũng bùn, bóng lưng lộ vẻ cô độc và bất lực.
Cậu dùng xẻng nhỏ xê dịch từng chút, cố không để bùn đất dính vào người, cẩn thận đào hết hố này đến hố khác.
Khi có chút bùn đất bắn lên quần áo, cậu bé lại để ý rất lâu.
Lâm Chỉ Khê cố gắng kìm lại cảm xúc muốn chạy tới ôm Cố Vũ Ninh vào lòng.
Cố Vũ Ninh dù hiểu chuyện, cũng chỉ là một đứa trẻ, có những khuyết điểm, cũng có những việc không làm được, những đứa trẻ hay khóc sẽ được quan tâm, Cố Vũ Ninh quá ưu tú, chuyện gì cũng một mình gánh, nên mọi người luôn nghĩ rằng cậu bé có thể làm tất cả.
Nhưng mọi người lại không nhận ra, cậu bé nhỏ nhắn lúc yếu mềm cũng cần một bờ vai để che chở.
Lâm Chỉ Khê rất muốn ôm cậu vào lòng, nói cho cậu biết: Ninh Ninh có thể nhõng nhẽo, có thể khóc!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận