Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 203: Lão nhân cùng biển (length: 8000)

Đạo diễn trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ, vắt óc tìm cách, nhìn Lâm Chỉ Khê đứng vững tại vị trí tập hợp, nhắm mắt lại, cắn răng nói ra lời đắc tội:
"Ngươi định mặc cái váy này sao? Chậc, ta thấy không ổn.
Chậc. Mấy bộ lễ phục ngắn của các nàng ta đều đã xem, đặc biệt long trọng, lộng lẫy, hận không thể làm lóa mắt ta, so với các nàng thì ngươi quá bình thường.
Màu sắc cũng không được, màu đen trông quá nặng nề, ta đề nghị ngươi về thay váy trắng đi, nếu không ngươi khó mà nổi bật trong đám khách quý!"
Lâm Chỉ Khê cúi đầu nhìn váy của mình, kinh ngạc hỏi:
"Sao tự nhiên các nàng đều như thế? Bảo sao bây giờ còn chưa xong?
Các nàng đang chuẩn bị theo phong cách thảm đỏ sao? Ngay cả Tần Nhiên cũng hùa theo ồn ào vậy?
Trời ạ, nghe ngươi nói, ta có chút mong chờ chuyện gì xảy ra đấy!
Vậy ta chịu thua các nàng, ta không mang gì đồ lộng lẫy, ta chịu rồi, cũng phải có người làm nền chứ, ta cam tâm tình nguyện!"
Đạo diễn buồn bực ôm đầu, vừa nãy hắn nói năng nghiêm chỉnh là để kích Lâm Chỉ Khê hăng hái hơn, không ngờ Lâm Chỉ Khê lại "vỡ bình không sợ", cứ thế nằm xuống.
Đạo diễn đành phải đổi chiến thuật, giả vờ có chút ấm ức:
"Sao ngươi không chịu nghe lời khuyên gì hết vậy, nói thật cho ngươi biết, mặc màu đen nhiều người mặc lắm, các ngươi đứng chung một chỗ, một màu đen kịt, lên hình còn ra cái gì nữa?
Mà mấy bà cô này, cái tai ai nấy đều cứng đầu, ta đứng ngoài cửa khuyên can hết lời rồi, có ai thèm nghe ta đâu.
Ta là đạo diễn mà, cái gì cũng phải quản, hình tượng không hài hòa, có đẹp hay không ta quan tâm lắm.
Ngươi coi như thương xót ta được không? Ta van ngươi đó, ngươi về thay cái váy trắng đi!"
Trong ấn tượng của Lâm Chỉ Khê, đạo diễn luôn bày mưu tính kế, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Không biết có phải do kỳ phát sóng này ai cũng khiếp sợ không, mà giờ Lâm Chỉ Khê thấy hắn hèn mọn vô cùng.
Trong lòng mềm nhũn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khó xử:
"Đạo diễn à, không phải ta không muốn về thay váy, thật sự là khi ta đến căn bản không mang váy trắng, ta cũng muốn hợp tác, nhưng điều kiện khách quan không cho phép mà!"
Lâm Chỉ Khê vừa nói xong, đạo diễn như thấy được hy vọng, hai mắt sáng lên, chắc nịch nói:
"Có! Ngươi về lục lại rương hành lý đi!
Ngươi có một cái váy trắng cất dưới đáy thùng, nhất định phải mặc, không còn thời gian nữa, ngươi mau về thay đi! Gấp lắm rồi!"
Lâm Chỉ Khê vẻ mặt không tin, chính cô là người sắp đồ đạc, có cái gì cô còn lạ gì?
Nhưng thấy đạo diễn kiên quyết như thế, không quay lại xem thì có vẻ không tôn trọng hắn, Lâm Chỉ Khê chỉ đành nghi hoặc đi vào biệt thự.
Lâm Chỉ Khê vừa về đến biệt thự, đạo diễn mệt mỏi ngồi xuống, vừa nhìn biển cả mênh mông vừa thở dài, xoa xoa mồ hôi túa trên đầu!
Lâm Chỉ Khê mở rương hành lý, dọn hết đồ của Ninh Ninh ra, ngạc nhiên phát hiện dưới đáy rương không biết từ khi nào có một hộp quà xinh xắn.
Lâm Chỉ Khê lấy hộp quà ra mở, một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi, mềm mại đập vào mắt.
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc lẩm bẩm: Cái ông đạo diễn này chẳng lẽ có khả năng nhìn xuyên tường à? Chính mình cũng không biết có cái váy này, đạo diễn nhét vào lúc nào?
Lâm Chỉ Khê nghi ngờ thay váy dài, đứng trước gương nhìn ngắm.
Chiếc váy này rất hợp với dáng người của nàng, cứ như may đo cho riêng nàng vậy, trông như tiên nữ, còn đẹp hơn chiếc váy đen nàng vừa mặc nhiều.
Khi Lâm Chỉ Khê đang thay váy, Hạ Mộc mới trang điểm một nửa, trên thuyền đã lôi đồ trang điểm ra, luống cuống tiếp tục trang điểm vừa than thở với Tống Mộng Oánh:
"Không biết đạo diễn làm trò gì, bảo trang điểm là hắn, chưa trang điểm xong thì vội vã kêu lên thuyền cũng là hắn! Vừa nãy hắn còn cuống cả lên như lửa cháy đến nơi."
Tống Mộng Oánh lúc này mới có thời gian kẻ mắt, Tần Nhiên vẻ mặt cơ trí nói:
"Sợ là không đơn giản đâu, các ngươi không ai phát hiện sao?
Đạo diễn chỉ giục chúng ta lên thuyền, mà trên thuyền không có Lâm Chỉ Khê!
Đạo diễn khôn lanh như thế, nói hắn quên Lâm Chỉ Khê thì ta tuyệt đối không tin. Các ngươi không cần chuẩn bị quá kĩ lưỡng.
Ta cảm thấy nhân vật chính hôm nay hẳn là Lâm Chỉ Khê."
Hạ Mộc và Tống Mộng Oánh đồng loạt ngẩng đầu, mải lo sốt ruột bận bịu, nếu Tần Nhiên không nói, hai con ngốc này đúng là không để ý thiếu mất đồng đội!
Nghe nhắc đến Lâm Chỉ Khê đã thay giày cao gót, mặc váy duyên dáng bước ra khỏi biệt thự, trên đầu một chiếc máy bay trực thăng phát ra tiếng ầm ầm, chốc lát đã hạ cánh an toàn xuống bãi đáp khu du lịch.
Đạo diễn vội vàng chạy tới, đứng cạnh máy bay vẫy tay với Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê lòng đầy mờ mịt đi đến, vừa định hỏi mọi người đâu hết thì đạo diễn đã không nói lời nào, ra hiệu cho Lâm Chỉ Khê lên máy bay.
Lâm Chỉ Khê bị đạo diễn liên tục ra tay làm cho có chút mơ hồ, cứ như con rối bị giật dây, lên trực thăng ngồi xuống.
Đến khi trực thăng bay lên cô mới thấy không ổn, cứ thế mà bị đạo diễn lừa cho bay lên trời rồi sao. Xung quanh không thấy ai trong nhóm bạn?
Trực thăng hạ cánh xuống biển rộng, Lâm Chỉ Khê trong lòng bỗng nảy sinh hoảng sợ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Phi công lái máy bay rất vững, bay đến một hòn đảo nhỏ, ra hiệu Lâm Chỉ Khê nhìn xuống qua cửa kính.
Lâm Chỉ Khê vừa ngước mắt, nỗi hoảng sợ tan biến hết, không bay lên độ cao này thì không biết hòn đảo nhỏ giữa biển này lại rung động đến thế.
Thiên nhiên quả thực tài tình, từ trên không nhìn xuống cả hòn đảo lại có hình trái tim.
Người quay phim đi cùng Lâm Chỉ Khê cũng thấy tim rung động, cố hết sức quay toàn cảnh hòn đảo cho khán giả xem.
Trong lúc trực tiếp, cư dân mạng lập tức kích động, bình luận liên tục:
"Oa, bảo sao khách mời khác đều đi thuyền, còn Lâm Chỉ Khê lại đi trực thăng, Cố Uyên muốn Lâm Chỉ Khê nhìn xem, ta chọn hòn đảo cũng có hình dáng 'yêu em'!"
"Oa, khung cảnh này đẹp quá đi, Cố Uyên lên kế hoạch ngày càng rõ ràng, anh ấy chắc hẳn đã sắp đặt từ lâu, trước khi Lâm Chỉ Khê đến đã lén bỏ cái váy vào rương của cô ấy rồi!"
"Lâm Chỉ Khê lên trực thăng, còn đạo diễn bị bỏ lại khu du lịch.
Cố Uyên thật xấu xa, không phái thuyền đón đạo diễn luôn đi à?
Cái bóng dáng cô độc của đạo diễn bên bờ biển trông cứ buồn cười ấy, lát nữa mọi người chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của Lâm Chỉ Khê, chỉ có mỗi đạo diễn cô đơn trình diễn cảnh 'Lão nhân và biển'."
"Lâm Chỉ Khê hạnh phúc là được, kệ đạo diễn!"
Máy bay trực thăng của Lâm Chỉ Khê còn chưa hạ cánh, mấy cô nương đi thuyền trước đã cập bến.
Hạ Mộc kéo tay Tô Văn Kỳ bước xuống thuyền, liền sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Tô Văn Kỳ thấy vợ mình mắt trợn trừng, nhíu mày thì thầm bên tai Hạ Mộc:
"Đây là ai chơi lớn thế? Ta ta cảm thấy như nhận một vạn điểm sát thương!
Trên đảo bài trí sang trọng quá, công sức cố gắng của ta trước kia hóa ra trò hề cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận