Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 33: Sẽ đau lòng, là ưa thích một người bắt đầu (length: 7695)

Lâm Chỉ Khê có chút giật mình, nàng thích thì đúng, nhưng thứ này mua về, ai mặc?
Vừa rồi còn trêu chọc Lâm Chỉ Khê, đám dân mạng không nhịn được trên màn hình gõ dấu chấm than:
"! ! ! Vua màn ảnh mua váy công chúa? Cái kiểu hình tượng gì vậy?"
"Sủng đi, vua màn ảnh ngươi cứ sủng Lâm Chỉ Khê chết đi, cho ta ghen tị chết được!"
"Cố Uyên nói nhẹ bẫng, lòng ta cũng nổ theo được không? Quá ngọt ngào rồi, Lâm Chỉ Khê chỉ mới nhìn váy công chúa vài lần, Cố Uyên liền mua cho nàng về! Cái gì mà ông chồng tiên, ta phải đi đâu để nhận vậy?"
"Ôi, đây cũng quá ấm áp đi, đề nghị sau này Cố Uyên bớt thể hiện đi, vì ta không có kiểu chồng như này, đối với ta không tốt."
Lâm Chỉ Khê nhìn mưa bình luận, mặt đỏ bừng, không còn ý tốt, nhỏ giọng thầm thì với Cố Uyên:
"Cái này, cái này Ninh Ninh cũng không mặc được. Anh mua về cũng chỉ để trưng thôi. Trong nhà cũng có ai như cô bé lớn thế này đâu, không ai mặc vừa cả."
Cố Uyên khẽ gật đầu:
"Để trưng cũng không có gì không tốt, ta vốn cũng không phải mua cho Ninh Ninh."
Cố Vũ Ninh đứng cạnh Lâm Chỉ Khê, nhìn chiếc váy trong tay nàng, tinh quái lên tiếng:
"Trong nhà không có bé gái thì sao? Mẹ sinh cho con em gái có được không, cho em mặc váy công chúa!"
Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của Cố Vũ Ninh, mặt càng đỏ hơn, không còn dám ngẩng lên nhìn Cố Uyên.
Trong lòng thầm nhủ: Cái gì mà sinh em gái chứ? Cố Vũ Ninh thật là dám nói.
Cố Uyên người cũng hơi không tự nhiên, nhưng trên mặt hắn luôn là vẻ lạnh lùng, không thấy gợn sóng.
Đám dân mạng bình luận bắt đầu nhao nhao:
"Lâm Chỉ Khê sao không dám đáp? Ninh Ninh muốn em gái kìa!"
"Nhìn Lâm Chỉ Khê kìa, ngượng đến không ngẩng mặt lên được."
"Phì, nếu Lâm Chỉ Khê mà sinh cho Cố Vũ Ninh em gái, thì có khi nào Cố Vũ Ninh sẽ biến thành cuồng em gái không? Làm sao bây giờ, ta muốn thấy."
Cố Uyên cũng liếc qua mưa bình luận, đám dân mạng càng nói càng hăng, Cố Uyên vội chuyển chủ đề:
"Ninh Ninh tắm chưa, tối nay phải ngủ sớm, sáng mai còn phải đến trường."
Lâm Chỉ Khê nhìn đồng hồ vội lên tiếng:
"Đúng, đúng đúng, hôm nay cũng muộn rồi, livestream cũng nên dừng, em cũng phải đi ngủ sớm, mai còn đưa Ninh Ninh đến trường."
Ninh Ninh nghe lời ba mẹ, chạy ra ngoài tìm bảo mẫu dì để tắm rửa, nhưng đến cửa lại nhịn không được quay đầu lại.
Nhân viên tổ chương trình chuẩn bị tắt ống kính, Cố Vũ Ninh còn nghịch ngợm nói:
"Ninh Ninh muốn em gái đó, mẹ đừng quên!"
Lâm Chỉ Khê vừa bớt ngượng, Cố Vũ Ninh đã thêm dầu vào lửa, nói xong liền chạy nhanh như chớp, bỏ lại Lâm Chỉ Khê và Cố Uyên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đám dân mạng nhân lúc livestream chưa tắt, không nhịn được ồn ào:
"Phì, Ninh Ninh đúng là làm ta cười chết mất, bé Ninh Ninh chỉ cần không giành chỗ ngủ của ba thì việc có em gái là chuyện sớm muộn."
"Lâm Chỉ Khê còn nói buổi tối là thời gian của người lớn mà, Lâm Chỉ Khê giờ đang vội vàng cho tổ chương trình tắt livestream, thời gian của người lớn, chúng ta hiểu mà."
"Mọi người toàn đang trêu Lâm Chỉ Khê, chỉ có mình ta dán mắt vào mặt Cố Uyên thôi sao? Cố Uyên vừa tắm xong cũng quá đẹp trai đi, nhìn làn da trắng kia, nhìn cái đường hàm hoàn hảo kia kìa. Lâm Chỉ Khê nói không sai, Cố Uyên thật sự cực phẩm."
Lâm Chỉ Khê cúi đầu không nhìn bình luận, nhưng dân mạng nói gì đều lọt vào mắt Cố Uyên, nhân viên tổ chương trình lập tức tắt livestream, trò chuyện vài câu với hai người rồi thu dọn.
Cố Uyên chu đáo tiễn tổ chương trình ra ngoài, quay lại phòng mới thấy, Lâm Chỉ Khê đã phủ chiếc váy công chúa lộng lẫy lên giá áo, không kìm được sờ vào.
Đáy mắt Cố Uyên nổi lên gợn sóng, hắn cuối cùng đã bù đắp cho Lâm Chỉ Khê nỗi tiếc nuối thời bé, đây là điều hắn nợ nàng.
Tiếng bước chân Cố Uyên phát ra vài tiếng, Lâm Chỉ Khê vội vàng đóng cửa tủ, rồi đi vào phòng tắm.
Cố Uyên nằm trên giường lặng lẽ chờ, chờ Lâm Chỉ Khê xuất hiện, chờ chỗ nệm bên cạnh lún xuống, chờ Lâm Chỉ Khê đến bên cạnh mình.
Lâm Chỉ Khê vừa tắm xong, trên người còn vương hơi nước, thư thái tắt đèn chui vào chăn, giọng trầm lạnh của Cố Uyên vang lên:
"Đám dân mạng nói, thời gian của người lớn, là có ý gì?"
Lâm Chỉ Khê cực kỳ bối rối, trong bóng tối cau mày, chột dạ nói:
"Anh, anh xem bình luận rồi hả? Anh đừng nghe bọn họ nói nhảm, lần trước Ninh Ninh ngủ em nói với mọi người trước khi tắt livestream một câu, trẻ con ngủ rồi, buổi tối là thời gian của người lớn.
Em nói là em có thể thảnh thơi xem phim hoặc làm việc riêng thôi, bọn họ toàn hiểu sai cả. Khiến em trước ống kính không ngóc đầu lên được."
Cố Uyên có ý xấu nghe Lâm Chỉ Khê cuống cuồng giải thích, cũng không định tha cho nàng, khẽ cười:
"Bọn họ hiểu sai? Vậy họ hiểu sai là chuyện gì?"
Lâm Chỉ Khê bị Cố Uyên hỏi liền ấp úng, trốn trong chăn, không đáp được:
"Thì, thì... trong cái... cái này, em sao biết được?"
Lâm Chỉ Khê vừa dứt lời, Cố Uyên trong nháy mắt quay người, thuần thục tiến sát Lâm Chỉ Khê, cúi xuống nắm lấy cổ tay nàng.
Hô hấp của Lâm Chỉ Khê trong nháy mắt ngừng lại, ánh trăng ấm áp hắt vào phòng ngủ, Lâm Chỉ Khê nằm ngửa đối diện với gương mặt thanh lãnh của Cố Uyên.
Hơi thở Cố Uyên phả trên mặt Lâm Chỉ Khê, tim nàng cũng loạn nhịp.
Giọng Cố Uyên trầm thấp lại pha lẫn chút mờ ám:
"Ồ? Em không hiểu sao? Vậy ta dạy em nhé?"
Tim Lâm Chỉ Khê đập loạn xạ, Cố Uyên đột kích khiến nàng hơi căng thẳng. Bị Cố Uyên nắm lấy cổ tay, nàng khẽ giãy dụa.
Cố Uyên nhìn mắt Lâm Chỉ Khê, nàng chỉ liếc một cái rồi không dám nhìn nữa, xấu hổ quay mặt đi.
Khóe miệng Cố Uyên nở nụ cười càng rõ. Lâm Chỉ Khê căng thẳng có chút run rẩy, như chú thỏ trắng bị trói tay rơi vào bẫy của sói xám. Đáng yêu đến nỗi tim Cố Uyên cũng mềm nhũn ra.
Lâm Chỉ Khê không có chuẩn bị tinh thần gì, nhưng khí thế của Cố Uyên quá mạnh, nàng căn bản không chống cự được.
Ngay trong khoảnh khắc Lâm Chỉ Khê hoảng hốt, Cố Uyên nắm chặt cổ tay nàng nhẹ đi, thậm chí lặng lẽ nắm tay nàng, dịu dàng tách ngón tay nàng ra.
Lâm Chỉ Khê cảm giác ngón áp út mình mát lạnh, Cố Uyên nhẹ nhàng buông tay nàng ra, mắt cười cong cong:
"Chỉ là định đeo nhẫn cho em thôi, em đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Chỉ Khê xấu hổ vội dùng chăn che mặt, không kịp nhìn chiếc nhẫn trên tay, không nhịn được xấu hổ gào lên:
"Ai nghĩ cái gì chứ, Cố Uyên anh đừng có vu oan cho em, anh, anh tự dưng đeo nhẫn cho em làm gì?"
Giọng Cố Uyên trong đêm tĩnh mịch lộ ra có chút cô đơn:
"Lúc ký hợp đồng kết hôn với em đã định rồi, nhưng vẫn không dám đưa, ta sợ em không nhận."
Thân thể Lâm Chỉ Khê khựng lại một chút, tim nàng đau nhói. Cố Uyên hào hoa phong nhã trong mắt người ngoài, kiếp trước trong những khoảnh khắc mình không biết, có phải cũng cẩn thận từng li từng tí như thế không?
Trong lòng Lâm Chỉ Khê như bị Cố Uyên kéo ra một vết thương, nàng biết nàng xong rồi, sẽ đau lòng, là bắt đầu thích một người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận