Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 54: Có đôi khi tiểu hài tử so đại nhân còn muốn thanh tỉnh (length: 8333)

Các bạn nhỏ từng người đều tinh thần phấn chấn, đối với phòng số ba đều quyết tâm giành được, đều la hét muốn là người bốc thăm đầu tiên.
Đạo diễn bưng một giỏ trứng gà luộc, phát cho mỗi đứa bé một cái bát lớn, giọng nói cũng vang lên:
"Để đảm bảo công bằng, cho mọi người một phút, trong vòng một phút, dựa theo số lượng trứng gà bóc được nhiều ít để quyết định thứ tự bốc thăm, các mẹ không được giúp, tất cả đều dựa vào bản thân các con."
Tề Minh Hiên vẻ mặt tự tin, việc bóc trứng gà này, mặc dù ở nhà hắn chưa từng làm, nhưng bà nội mỗi ngày bóc cho hắn ăn, nhìn cũng sẽ biết, tuổi hắn lớn hơn những đứa trẻ khác một chút, tay cũng lớn hơn một chút.
Tô Diệc Tinh thì có chút ngơ ngác, Hạ Mộc vội vàng ghé vào tai cậu bé nói nhỏ chỉ dẫn.
Cố Vũ Ninh mắt nhìn quả trứng gà, không nhịn được lẩm bẩm bên cạnh Lâm Chỉ Khê:
"Chú đạo diễn nói công bằng, nhưng mà mẹ ơi, anh trai và em trai sao mà công bằng được? Tuổi đã không công bằng rồi."
Một câu của Cố Vũ Ninh khiến đạo diễn vò đầu bứt tóc, nhóm khách quý nhíu mày nhìn vẻ mặt đạo diễn, đạo diễn trong nháy mắt choáng váng.
Lâm Chỉ Khê vội ngồi xuống ghé vào tai Cố Vũ Ninh:
"Không sao Ninh Ninh, trên đời làm gì có sự công bằng tuyệt đối? Ít nhiều đều sẽ chịu một chút ảnh hưởng từ bên ngoài hoặc từ chính bản thân mình. Chú đạo diễn chỉ là muốn cho mọi người chơi một trò chơi thôi, huống hồ cho dù bốc thăm đầu tiên cũng chưa chắc đã bốc được phòng số ba, cuối cùng đều là dựa vào vận may, mà vận may cũng là một loại thực lực."
Lâm Chỉ Khê vừa mới nói xong, đám dân mạng đã bắn mưa bình luận rào rào:
"Chú đạo diễn không nghiêm túc, bị Ninh Ninh bắt thóp rồi kìa? Giỏi quá ha, Ninh Ninh nhà mình tư duy rõ ràng từ nhỏ rồi."
"Vừa rồi ống kính quay cận cảnh đạo diễn, mặt đạo diễn ngơ ngác tại chỗ thật sự làm tôi cười chết. Đừng tưởng trẻ con dễ lừa, đôi khi, trẻ con còn tỉnh táo hơn cả người lớn."
"Đạo diễn có lẽ bị Ninh Ninh cho một bài học rồi, sau này ăn nói có lẽ sẽ cẩn thận hơn rất nhiều. Dù sao, việc bị một đứa bé cho tuyệt sát trước ống kính như thế này, quá buồn cười."
"Ninh Ninh bây giờ còn nhỏ, nếu lớn thêm một chút, tôi thấy em ấy hoàn toàn có thể đấu trí đấu dũng với tổ chương trình."
"Những đứa trẻ khác một lòng muốn thắng, Ninh Ninh thật sự quá bình tĩnh, cậu bé trực tiếp nhìn ra chế độ thi đấu có vấn đề."
"Ninh Ninh rất tuyệt, Lâm Chỉ Khê cũng rất tuyệt, có bao nhiêu bậc phụ huynh trong khoảnh khắc con mình đưa ra chất vấn, phản ứng đầu tiên là bắt con im miệng? Dù sao 'người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào' loại lời này, tôi nghe thường xuyên từ nhỏ rồi, còn Lâm Chỉ Khê thì không. Đối diện với sự nghi hoặc của Ninh Ninh, Lâm Chỉ Khê nghiêm túc trấn an và giảng đạo lý cho con."
Cố Vũ Ninh nghe mẹ nói vậy, hiểu ý gật đầu, không còn so đo tính toán với chú đạo diễn nữa.
Mộ Tâm Từ đi đến bên cạnh Cố Vũ Ninh, Tề Minh Hiên và Tô Diệc Tinh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đạo diễn cầm đồng hồ bấm giây, ra lệnh một tiếng, trò chơi bóc trứng gà của bọn trẻ bắt đầu.
Cố Vũ Ninh cầm trứng gà đập nhẹ vào nền đất cứng, bình tĩnh bắt đầu bóc vỏ trứng gà.
Mộ Tâm Từ học theo, nhìn động tác của Cố Vũ Ninh, bắt chước y hệt.
Tề Minh Hiên vì quá nôn nóng muốn thắng, động tác tay đặc biệt nhanh, dùng sức cũng mạnh.
Quả trứng gà tốt, vỏ còn chưa bóc hết thì đã bị cậu ta làm vỡ thành hai nửa. Lòng đỏ trứng tròn xoe rơi vào bát.
Tống Mộng Oánh đứng bên cạnh Hạ Mộc cười ha hả trêu chọc:
"Xong rồi, quả trứng gà này thật là thảm, gặp phải thằng con trai mã phu của ta, đến cả xác cũng không còn."
Hạ Mộc và Lâm Chỉ Khê phì cười một tiếng, Tần Nhiên luôn không thích nói nhiều, thấy con gái mình như một "cái đuôi nhỏ", bám dính lấy Cố Vũ Ninh, học y như thật, cũng không nhịn được thở dài:
"Xong rồi, con gái tôi có vẻ biết ai đáng tin cậy, mới bé xíu đã bắt đầu chép bài của học sinh giỏi, sau này sợ sẽ thành 'con mọt sách thông minh' mất."
Người vốn không thích nói, lại trêu con mình một câu chí mạng như thế, Lâm Chỉ Khê nghe Tần Nhiên nói, cười đến gập cả người.
Tống Mộng Từ và Tư Thừa Trạch thì vẻ mặt thản nhiên vui vẻ nhìn bọn trẻ thi nhau, thật ra trong lòng đều đang tính toán, thậm chí còn đang bí mật suy nghĩ, chương trình này rốt cuộc có mấy phần thật, có phải thật sự ở cái phòng tồi tệ kia không? Liệu có thể tối sau khi quay xong thì tìm khách sạn ở không?
Hạ Mộc cười cười lông mày bắt đầu hơi nhíu lại, con trai của cô cầm quả trứng gà nhìn trái nhìn phải, trong tay nghịch tới nghịch lui, mãi không tìm ra chỗ nào để bóc vỏ. Chơi đến nóng nảy còn muốn dùng răng cắn. Hạ Mộc vội vàng kêu lên với cậu bé:
"Tinh Tinh, con đập trứng gà vào chỗ cứng, đập vỡ là có thể bóc."
Tô Diệc Tinh nghe lời mẹ, khuôn mặt nhỏ có chút ngơ ngác trong giây lát, lập tức nở nụ cười thật tươi.
Cậu bé hiểu ý cầm quả trứng gà đập thẳng lên đầu mình.
"Bộp" một tiếng vang lên.
Tô Diệc Tinh đau kêu lên một tiếng rồi toe toét miệng, ngước mắt nhìn thì thấy, trứng gà quả nhiên đã có vết nứt.
Cậu bé không hề để ý đến chỗ đau trên đầu, cười híp mắt giơ tay nhỏ lên bắt đầu bóc vỏ trứng gà.
Lâm Chỉ Khê lại cười không nhịn được, ghé vào tai Hạ Mộc nói nhỏ:
"Con trai chị, tôi thích đấy, không đi theo lối thường."
Hạ Mộc bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm:
"Tôi thật sự phục hắn, hắn thấy đầu hắn cứng hơn đá sao? Đã vậy còn đập vào đầu? Đập xong còn cười toe toét, biết làm sao giờ, con trai tôi đừng có mà ngốc sắt thế này chứ."
Hành động dùng trứng gà đập trán của Tô Diệc Tinh đến quá bất ngờ, nhất là lúc cậu bé đập xong nhìn thấy trứng gà có vết nứt lại cười một cách tươi tắn, trực tiếp làm cư dân mạng cười ồ lên:
"Chỗ cứng đúng không? Não của tôi là thứ cứng nhất thế giới, ha ha ha, thật sự muốn cười chết mất."
"Đàn ông chân chính là phải không đi đường thường, đàn ông chân chính là phải dùng trứng gà đập vào trán!"
"Cái gì mà ngốc sắt chứ, Tô Diệc Tinh đúng là một tên ngốc bạch ngọt!"
"Mấy đứa trẻ này thật là mỗi đứa một vẻ, Tề Minh Hiên hiếu thắng nhưng nóng vội, Cố Vũ Ninh chăm chỉ lại đáng tin, Mộ Tâm Từ lanh lợi nhưng ngoan ngoãn, còn Tinh Tinh, cậu bé không giống ai, cậu bé có một tâm hồn tự do!"
Tô Diệc Tinh bóc xong một quả trứng gà, như thể nắm bắt được bí quyết.
Tay nhỏ cầm quả trứng gà thứ hai, không chút do dự lại đập lên trán, lại một tiếng "bộp", tim Hạ Mộc theo đó mà run lên.
Tô Diệc Tinh lại vẻ mặt đắc ý nhìn vào chỗ nứt của trứng gà, không hề quan tâm đến chút đau trên đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đạo diễn hô một tiếng kết thúc, bọn trẻ đồng loạt dừng động tác trong tay.
Đạo diễn nhanh chân tiến lên bắt đầu kiểm tra. Ống kính quay cận cảnh vào bát của Tề Minh Hiên, Tề Minh Hiên bóc tất cả năm quả trứng gà, nhưng hoàn chỉnh chỉ có một quả.
Tô Diệc Tinh hiếu kỳ chạy đến xem, chìa tay nhỏ, chộp lấy lòng đỏ trứng vàng ươm, tự nhiên bỏ vào miệng.
Tề Minh Hiên lập tức nóng nảy, hai tay ôm lấy mặt Tô Diệc Tinh, bất lực kêu gào:
"Tinh Tinh, nhả ra cho ta, đó là trứng gà ta bóc, không được ăn!"
Cố Vũ Ninh và Mộ Tâm Từ vừa vây quanh đến, trơ mắt nhìn Tô Diệc Tinh mặt ngây thơ nhai nhai trứng gà, thản nhiên nuốt xuống, không nhịn được cùng nhau cười ha hả không ngậm được miệng.
Các khách quý cũng không nhịn được, một trận cười vang, Hạ Mộc bụm trán, thì thầm nói: "Có phải là con ruột của ta không vậy? Quá là đỉnh rồi!"
Đạo diễn cũng cười rất vui vẻ, nhưng xem xong số trứng gà bọn trẻ bóc, lại thấy khó xử.
Tô Diệc Tinh bóc tổng cộng hai quả, trong đó một quả chỉ bóc được một nửa, coi như bị loại.
Mộ Tâm Từ cũng chỉ bóc được hai quả không có sức cạnh tranh.
Khó nhất là ở Cố Vũ Ninh, Cố Vũ Ninh tuy chỉ bóc được ba quả trứng gà, nhưng quả nào quả nấy cũng tròn trịa sạch sẽ.
Đạo diễn suy nghĩ một chút, bỗng lên tiếng:
"Tề Minh Hiên tuy bóc được năm quả nhưng gần như đều không nguyên vẹn, Cố Vũ Ninh bóc được ba quả, nhưng quả nào cũng hoàn hảo, vậy mọi người nói xem, ta nên quyết định ai thắng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận