Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 291: Ngốc hay không ngốc, trân quý nhất là người (length: 8007)

Mạc Nghệ bình tĩnh biểu hiện cùng Hạ Tiểu Noãn tạo thành sự tương phản rất lớn.
Mạc Nghệ trong lòng rất bình tĩnh, giống như không có chút gợn sóng nào, cười nhẹ nói:
"Một mình ngươi ở, ít nhiều gì vẫn phải có chút phòng bị, ta cứ như vậy đi lên, ngươi cũng không có chút nào phát giác, như vậy không an toàn, ngươi nên chú ý nhiều hơn.
Ngươi đi đến cửa sổ nhìn một chút, nhà hàng xóm bị trộm vào, đang điều tra, tối nay trước khi ngủ nhất định phải kiểm tra kỹ cửa sổ, không nên lơ là!"
Hạ Tiểu Noãn nghe Mạc Nghệ, trong lòng kinh hãi, đưa tay liền muốn gỡ bức họa treo trên tường gác mái kia.
Cho dù Mạc Nghệ lại không có chút dao động nào, giờ phút này cũng sinh hiếu kỳ với động tác của Hạ Tiểu Noãn.
Hạ Tiểu Noãn vốn dĩ nhỏ nhắn xinh xắn, cổ tay rất mảnh, nhưng sức lực lại rất lớn, một tay liền gỡ bức họa xuống.
Bức họa này quá lớn, Hạ Tiểu Noãn ôm vào trong ngực, hận không thể che khuất cả người nàng.
Nàng luống cuống ý đồ dùng tấm thảm lông xù trên Tatami che kín toàn bộ bức họa.
Mạc Nghệ rốt cuộc không nhịn được sự kinh ngạc trong lòng mà lên tiếng:
"Ngươi đây là sao? Tự nhiên làm sao vậy?"
Hạ Tiểu Noãn vừa tìm chỗ giấu họa, vừa cau mày đáp lời:
"Ta ở đây ngoài bức họa này thì không có thứ gì quý giá cả, ta giấu nó ở đâu cho tốt đây?
Hay là tối ta ôm ngủ? Đúng, ôm ngủ chắc chắn sẽ không bị mất, người vẽ đang ở đây!"
Trong đầu Mạc Nghệ chợt hiện lên cảnh tượng ngày đầu tiên Hạ Tiểu Noãn đến đây, dáng người nhỏ bé cõng bức họa lớn như vậy, sau khi vào cửa thì có chút lúng túng.
Trong lòng một thoáng trở nên có chút mềm mại.
Không kìm được mà tiến lên lấy bức họa từ tay Hạ Tiểu Noãn, treo lại vị trí cũ, giọng nói êm dịu:
"Ngốc nghếch, người mới là thứ trân quý nhất, họa làm sao so được với người."
Giọng nói Mạc Nghệ quá mức êm tai, Hạ Tiểu Noãn tuy biết hắn chỉ đang thuật lại sự thật, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghĩ ngợi nhiều.
Nàng không kìm được mà suy đoán khi Mạc Nghệ nói những lời này, có phải lẫn vào sự lo lắng cho nàng không.
Mạc Nghệ nhìn cô du học sinh nhỏ bị một câu nói của mình làm cho ngẩn người, biểu cảm trên mặt cũng ngây ngô, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Mạc Nghệ nhìn quanh bốn phía gác mái, cất bước đi kiểm tra xem các cửa sổ trong nhà đã đóng hết chưa.
Hạ Tiểu Noãn ngơ ngác đi theo sau lưng Mạc Nghệ, cảm thấy mình lúc này như đang bước đi trên mây, mỗi bước đều mềm nhũn.
Mạc Nghệ xác nhận trong nhà không có gì bất thường, yên tâm khẽ gật đầu, Hạ Tiểu Noãn lúc này mới phát hiện Mạc Nghệ muốn đi, hốt hoảng muốn tìm chút lý do lôi thôi để giữ hắn lại một lát. Nàng lắp bắp hỏi Mạc Nghệ có uống cà phê không, vụng về biểu đạt lòng cảm tạ với việc hắn đến.
Mạc Nghệ cười khẽ, luôn cảm thấy Hạ Tiểu Noãn trước mắt như một cô em gái nhỏ đáng thương. Trước khi đi còn dặn dò nàng phải chú ý an toàn, có việc gì thì điện thoại liên lạc.
Trời đã nhá nhem tối, Mạc Nghệ cũng không ở lại nữa, bước ra khỏi phòng, lên xe của mình.
Hạ Tiểu Noãn đóng cửa mà trong lòng đầy không nỡ, nàng đột nhiên trở nên có chút tham lam.
Nàng biết dù có phương thức liên lạc của Mạc Nghệ, với tính cách thanh lãnh của Mạc Nghệ, mình thật đúng là chưa chắc đã có thể thường xuyên gặp mặt hắn.
Hạ Tiểu Noãn cắn răng, bước chân sải thẳng lên gác mái, cầm lấy điện thoại di động của mình, ngón tay gõ lách tách vài chữ, không để cho mình chút hối hận nào, trực tiếp bấm gửi đi.
Tin nhắn gửi xong, tim Hạ Tiểu Noãn như bị treo lên, thậm chí có chút không dám mở mắt, nàng rất khó hình dung cái cảm xúc vừa mong chờ vừa sợ bị cự tuyệt của mình lúc này.
Xe Mạc Nghệ vừa bị đèn đỏ chặn lại, điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt, cúi đầu thấy tin nhắn cô du học sinh nhỏ gửi đến:
"Anh có thể ở lại một đêm được không? Xung quanh không yên ổn, em một mình hơi sợ!"
Mạc Nghệ dừng lại hô hấp mấy giây, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh một chú mèo con xù lông, vừa đáng thương lại vừa buồn cười, con mèo này, nó lại có khuôn mặt của cô du học sinh nhỏ.
Mạc Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu, đèn xanh sáng, hắn nhẹ nhấn ga, hướng phía xưởng vẽ mà lái xe đi.
Nhưng chiếc xe này vừa qua một ngã tư, trong bóng tối liền quay đầu. Mạc Nghệ cuối cùng cũng không thắng nổi sự mềm lòng của mình.
Hạ Tiểu Noãn đợi một lát, điện thoại không có chút động tĩnh gì, có chút thất vọng thở dài, lúc này mới nghĩ đến cuộc phát trực tiếp bị gián đoạn giữa chừng vừa rồi, leo lên Microblog, phát hiện fan hâm mộ nhắn tin tới tấp.
Đám fan giống như bị dọa sợ. Hạ Tiểu Noãn tranh thủ thời gian đăng một bài lên Microblog, cho biết mình vẫn an toàn, và cũng để mọi người mong chờ nhật ký hôm nay.
Nàng định vẽ lại khoảnh khắc rung động nhất trong cuộc đời mình.
Hạ Tiểu Noãn vừa ngồi vào bàn sách định hạ bút, trong phòng lại có động tĩnh.
Hạ Tiểu Noãn như nghe thấy tiếng mở cửa, lông tơ trong nháy mắt dựng lên, lặng lẽ đi xuống cầu thang thăm dò.
Mạc Nghệ bật đèn phòng khách, thả chìa khóa xe xuống.
Hạ Tiểu Noãn thấy mặt Mạc Nghệ, kinh ngạc chạy nhanh từ trên cầu thang xuống, lời cảm ơn cứ tuôn ra khỏi miệng:
"Anh thật sự quay lại ở cùng em sao? Thật là làm phiền anh quá, em, em nhát gan một chút!"
Vẻ mặt Mạc Nghệ vẫn bình tĩnh như trước, lên tiếng cũng hờ hững:
"Cái gì mà ở cùng em? Tôi trở về là vì trời quá tối, tôi còn nhiều đồ muốn thu dọn mang đi.
Tôi còn muốn hỏi trước một tiếng, tôi ở nhờ một đêm có được không?"
Hạ Tiểu Noãn gật đầu nhanh đến mức đáng kinh ngạc, Mạc Nghệ bình tĩnh bước qua người nàng đi lên lầu hai, một câu chúc ngủ ngon trầm thấp vang lên.
Hạ Tiểu Noãn đầu tiên ngẩn người ra một hồi, sau đó quay người chạy về gác mái, đóng cửa phòng mình, không dám la hét, nằm xuống giường Tatami trong gác mái, dùng chăn quấn kín mình, vui sướng đá góc chăn lên cao.
Nàng chưa từng nghĩ đến một ngày có thể cùng thần tượng của mình ở chung một mái nhà!
Đêm đó, trong nhật ký ấm áp, nàng vẽ lại những cảnh tượng mình đã trải qua hôm nay, các fan thấy đều hết sức kinh ngạc, nhao nhao để lại tin nhắn:
"Cơ hội tốt như vậy, được ở cùng nhà với thần tượng, cậu còn chờ cái gì? Không mau tiến lên đi còn gì? Ở gần như vậy, Noãn Noãn cố lên! Bọn tớ chờ tin tốt của cậu!"
Hạ Tiểu Noãn cả đêm không ngủ được, cứ nhắm mắt lại trong đầu lại toàn hình ảnh nụ cười của Mạc Nghệ.
Có lẽ là vì Mạc Nghệ đã đến gác mái, Hạ Tiểu Noãn thậm chí còn cảm thấy trong hơi thở cũng nghe thấy được mùi hương của Mạc Nghệ.
Dù có cố gắng ép mình ngủ bao nhiêu, đều không nhịn được mà cong khóe môi, trời đã hửng sáng, Hạ Tiểu Noãn vẫn còn đang cười ngây ngô trong chăn.
Cũng cười ngây ngô như Hạ Tiểu Noãn còn có Cố Vũ Ninh, sau khi ăn cơm tối dì Phương đã cảm thấy bé Ninh Ninh có gì đó không đúng, tắm xong lẽ ra nên đi quấn lấy mẹ, nó không những không đi, mà lại kỳ lạ đi theo nàng về phòng.
Dì Phương đầy vẻ nghi hoặc hỏi han:
"Ninh Ninh hôm nay có chuyện gì vui à?"
Cố Vũ Ninh mặt đầy thần bí, ghé vào tai dì Phương nhẹ giọng nói:
"Dì Phương ơi, Ninh Ninh chỉ cần nhịn qua thời gian này chờ đến khi về nhà mới, liền có thể ôm mẹ thơm thơm ngủ luôn nha.
Ba đã đồng ý với Ninh Ninh rồi, nên từ hôm nay Ninh Ninh không ăn vạ cũng không tranh giành với ba nữa, Ninh Ninh chỉ cần ngoan ngoãn chịu đựng, về sau sẽ đều tốt đẹp hết! Thích quá!"
Dì Phương đầy kinh ngạc nhìn gương mặt ngây thơ khả ái của Cố Vũ Ninh, trong lòng không khỏi đau lòng.
Đứa nhỏ này sợ là lại sắp rơi vào bẫy của Cố Uyên, Cố Uyên giảo hoạt như thế, làm sao có thể để nó đạt được chứ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận