Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 169: Thiên tài đều có một viên có sức tưởng tượng cái đầu nhỏ (length: 8241)

Hạ Mộc vội vàng ngậm chặt miệng, gấp đến nỗi mắt trợn trắng, môi bị Tinh Tinh bôi loạn một trận coi như xong, hiện giờ còn dính một ngụm đỏ răng, gương mặt này của nàng xem như bị Tinh Tinh hủy hoại.
Tô Diệc Tinh thấy mẹ mình cứ trợn mắt, cái đầu nhỏ tràn đầy nghi hoặc lớn, thuận theo hướng mắt Hạ Mộc nhìn đưa tay ra:
"Mộc Mộc cứ trợn ngược mắt làm gì vậy? A! Tinh Tinh hiểu rồi! Để Tinh Tinh tô lên trên đúng không? Mộc Mộc đúng là một cô bé lanh lợi.
Chú đạo diễn không cho Mộc Mộc nói chuyện, Tinh Tinh cũng hiểu ám hiệu của Mộc Mộc! Ai bảo Tinh Tinh là con của Mộc Mộc đâu, Tinh Tinh hiểu hết!"
Tô Diệc Tinh vừa nói, vừa giơ thỏi son đang cầm trên tay lên cao.
Hạ Mộc tranh thủ nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng không ngừng kêu khổ, nàng căn bản không hề muốn cho Tinh Tinh ám chỉ gì, cằm đã bị má hồng xâm chiếm, giờ có lẽ đến cả trán cũng không giữ được! Nội tâm Hạ Mộc bắt đầu tuyệt vọng!
Tô Diệc Tinh đưa tay vẽ lên trán Hạ Mộc một cái môi xiêu vẹo, miệng còn lẩm bẩm:
"Mộc Mộc lạ thật đấy, vẽ môi lên trán làm gì vậy? Mộc Mộc chắc là thấy như vậy đẹp đúng không?
Ôi, làm sao bây giờ nhỉ, Tinh Tinh chỉ có một Mộc Mộc thôi, phải cưng chiều thôi!
Thôi kệ đi, dù sao lần trước Mộc Mộc tô con mắt cho Tinh Tinh cũng kỳ quái lắm, Mộc Mộc đúng là hay nghịch ngợm.
Được rồi, lần này Tinh Tinh thành công rồi nhé! Mộc Mộc có thể nhắm mắt!"
Hạ Mộc cảm thấy trán mình bị vẽ một cái môi, căn bản không muốn mở mắt, trong lòng không ngừng gào thét, hận không thể để thế giới này lập tức hủy diệt.
Tô Diệc Tinh dừng tay một chút, Đậu Đậu để Cố Vũ Ninh nhẹ nhàng chạm phấn má hồng lên má Lâm Chỉ Khê.
Lớp trang điểm này của Lâm Chỉ Khê dù không hoàn hảo, nhưng đã là giới hạn của mấy đứa bé. Không nhìn kỹ thì thật không thấy có sơ hở nào.
Cố Vũ Ninh còn ân cần cầm cái gương nhỏ của hộp phấn đưa cho Lâm Chỉ Khê xem.
Lâm Chỉ Khê nhìn mặt mình, hai tay đều giơ ngón cái lên, đồng thời khen Ninh Ninh và Đậu Đậu.
Cố Vũ Ninh vui vẻ cười khúc khích. Cũng học theo mẹ mình giơ ngón cái lên, trực tiếp để ngón cái của mình lên đầu Đậu Đậu.
Đậu Đậu vui vẻ xoay vòng vòng:
"Đậu Đậu xem lúc chiếu tiết mục rồi, đây là tán đến đỉnh đúng không!
A, Ninh Ninh nói Đậu Đậu tán đến đỉnh!"
Nghe thấy tiếng, Tô Diệc Tinh tranh thủ chạy đến bên cạnh Đậu Đậu, cùng Đậu Đậu chúc mừng:
"Anh Ninh Ninh cũng nói Tinh Tinh tán đến đỉnh đó! Đậu Đậu cũng giỏi quá, tiểu Phúc tinh và tiểu Phúc đậu không hổ là đồng minh!"
Lâm Chỉ Khê thấy bọn trẻ bắt đầu chúc mừng, không nhịn được quay sang nhìn mặt những người mẹ khác.
Liếc nhìn Tần Nhiên ngồi cạnh mình, mặt trắng bệch, son môi thì lem nhem đỏ rực, cô nhịn cười trong bụng.
Lại nhìn sang Tống Mộng Oánh bên cạnh Tần Nhiên, cô cuối cùng không nhịn được bật cười:
"Hai người các cô làm sao thế kia? Chưa nghe ai nói trang điểm lại còn copy paste, Minh Hiên cũng bắt chước y đúc nhỉ!"
Tống Mộng Oánh nhìn Lâm Chỉ Khê cười hết sức vui vẻ, hơi nhíu mày.
Minh Hiên tay vẫn chưa ngừng, theo quy định Tống Mộng Oánh không thể lên tiếng, chỉ có thể không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê theo ánh mắt của Tống Mộng Oánh nhìn sang Hạ Mộc, kinh ngạc mất hai giây, sau đó thì cười lăn cười bò.
Hạ Mộc đến giờ vẫn chưa mở mắt, nghe thấy tiếng Lâm Chỉ Khê cười, trong miệng không ngừng niệm:
"Đều là mơ thôi! Đều là mơ thôi! Chỉ cần mình không mở mắt ra, thì đây không phải là thật!"
Đám cư dân mạng trước màn hình cười rộ lên, cười đến muốn nghẹt thở nhưng vẫn không quên bình luận:
"Nữ diễn viên nổi tiếng, sao ở trước mặt bọn trẻ cứ không dám mở mắt thế? Tiêu đề tin tức tôi nghĩ xong rồi, Mộc Mộc cái này chắc chắn hot nhất trên mạng!"
"Tinh Tinh đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay, mấy năm nay bao nhiêu chuyện bực dọc trên mặt đều trút ra hết!"
"Tinh Tinh vẽ thêm con mắt ở giữa trán tính là gì, Mộc Mộc mồm mọc trên trán kìa! Mẹ con họ thật là tuyệt!"
"Tôi giờ cười còn khoa trương hơn Lâm Chỉ Khê trên màn hình nữa.
Tinh Tinh, con đừng có mà bám víu quan hệ với Đậu Đậu, Cố Uyên nói mắt con không có vấn đề, giờ tôi cũng có chút không dám tin!"
Người quay phim cười đến máy móc trên tay cũng bắt đầu run rẩy, đạo diễn thì cười quên cả thời gian cũng chưa hô dừng.
Nếu không phải có nhân viên nhắc, chắc ông ta cũng quên luôn buổi quay mất!
Tần Nhiên hoảng sợ nhìn Mộ Tâm Từ giơ má hồng lên định tô lên mặt cô.
Cái hộp má hồng màu hồng này, dường như Mộ Tâm Từ rất thích nó.
Tần Nhiên không dám tưởng tượng cái má hồng này nếu như bị Mộ Tâm Từ ra tay độc ác bôi lên mặt thì sẽ thành ra thế nào.
Tề Minh Hiên thấy Tâm Từ đổi dụng cụ, cũng thuận tay đổi cái mình đang cầm, đạo diễn lớn tiếng nhắc thời gian nhưng lại bất ngờ nổ tung ngay sau lưng bọn họ:
"Được rồi, hết giờ rồi, những bé nào chưa tô xong cũng mời đặt dụng cụ xuống!"
Mộ Tâm Từ tiếc nuối nhìn má hồng trên tay, có chút đáng tiếc:
"Ai, do Tâm Từ chậm quá, ban đầu có thể trang điểm cho mẹ đẹp hơn nữa! Không có thời gian rồi!
Anh Ninh Ninh sao nhanh thế mà đã trang điểm xong cho dì rồi? Lần sau vẫn là phải đi theo anh Ninh Ninh thôi!"
Trên mặt Tần Nhiên và Tống Mộng Oánh đều hiện vẻ mặt vừa trốn được một kiếp.
Tô Diệc Tinh không phục đi đến trước mặt Mộ Tâm Từ, vỗ ngực nhỏ:
"Tỷ Tâm Từ sao chỉ thấy mỗi anh Ninh Ninh thôi vậy? Tinh Tinh cũng tô xong rồi nè, không tin tỷ nhìn xem."
Tô Diệc Tinh vừa nói vừa kéo Mộ Tâm Từ đến trước mặt mẹ mình.
Hạ Mộc vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này, cúi đầu lấy tay che mặt, Tô Diệc Tinh kinh ngạc mở miệng:
"Mộc Mộc, sao trang điểm xong lại xấu hổ vậy? Mẹ nhìn mấy dì kia đâu có trốn tránh đâu.
Mộc Mộc, ngoan ngẩng đầu lên, Tinh Tinh còn muốn khoe với tỷ Tâm Từ mà."
Mấy đứa trẻ nghe tiếng Tinh Tinh cũng nhao nhao vây đến cạnh Hạ Mộc.
Hạ Mộc biết rõ hiện thực đôi khi còn tàn khốc hơn cả ác mộng, mình tránh cũng không khỏi, dứt khoát không quan tâm, ngẩng đầu mở hai mắt ra.
Mộ Tâm Từ vừa định mở miệng khen, cái miệng nhỏ đột nhiên dừng lại, không hiểu sao nhìn thấy dáng vẻ của dì, có chút muốn cười.
Tề Minh Hiên không nhịn được nữa, bật cười:
"Tinh Tinh, lông mày của dì sao lại dính vào nhau thế kia?
Mặt dưới mũi của dì rõ ràng có miệng trên trán sao lại mọc thêm một cái nữa?
Cằm của dì sao lại đỏ như thế kia? Như bị đánh vậy! Tinh Tinh con đúng là làm anh cười chết mất!"
Tinh Tinh đang muốn khoe mẽ bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng.
Đậu Đậu bên cạnh vỗ vỗ vai Tô Diệc Tinh, ngọt ngào nói:
"Đậu Đậu hiểu, Tinh Tinh theo trường phái trừu tượng!
Mẹ của tớ nói, trừu tượng là có sức tưởng tượng nhất đó, mẹ còn nói, thiên tài đều có một cái đầu nhỏ đầy sức tưởng tượng!"
Cố Vũ Ninh ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành:
"Anh Ninh Ninh cũng thấy, mặc dù Tinh Tinh trang điểm có hơi kỳ quái, nhưng em Tinh Tinh là đặc biệt nhất, không ai giống cả!"
Đôi mắt Tô Diệc Tinh bỗng nhiên sáng ngời, cảm giác hụt hẫng cũng biến mất.
Dù Đậu Đậu không nói thẳng, nhưng Tinh Tinh luôn cảm thấy Đậu Đậu đang nói mình là thiên tài. Còn Ninh Ninh nói mình là đặc biệt nhất.
Ngay lúc Đậu Đậu và Ninh Ninh nói ra câu đó, Hạ Mộc đột nhiên được khai sáng.
Không nên xóa bỏ trí tưởng tượng của bọn trẻ, cho bọn chúng không gian phát triển, thì bọn chúng mới có thể khám phá thế giới tốt hơn.
Tuy mặt bị trang điểm xấu xí, khiến Hạ Mộc có chút xấu hổ.
Nhưng cô vẫn đưa tay nhéo mặt đáng yêu của Tô Diệc Tinh, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu nói nhỏ:
"Ninh Ninh và Đậu Đậu cưng Tinh Tinh thế, Tinh Tinh chắc vui muốn chết rồi!
Mẹ muốn mang bộ mặt này lên Microblog để cho dân mạng like đó, Tinh Tinh có tự tin ở biệt thự lớn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận