Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 350: Đốt sáng lên tâm ta ngọn nguồn kia ngọn đèn người, là ngươi (length: 8042)

Đạo diễn ở trong bếp lục lọi hồi lâu, hắn đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị, nhưng dường như hắn đã đánh giá quá cao năng lực của mình.
Vốn tưởng rằng chỉ cần mình làm theo thực đơn một cách nghiêm ngặt thì sẽ không có sai sót lớn nào. Nhưng hắn vốn không có thiên phú làm bếp, hoặc là xào đồ ăn cháy đen, hoặc là căn bản không quen tay, bận rộn nửa ngày cũng không làm ra được mấy món ra hồn.
Đám dân mạng nhìn mà hoảng sợ, mãi đến khi đạo diễn dừng tay mới thở phào nhẹ nhõm, kích động gõ chữ trên màn hình:
"Đạo diễn cuối cùng cũng dừng tay, nếu không thì bệnh tim của ta chắc phát mất, ta sợ hắn cho nổ tung bếp mất! Nếu đạo diễn nổ bếp của cô vợ nhỏ Trình tổng, hình ảnh đó tôi không dám nghĩ tới luôn!"
"Xem đạo diễn nấu cơm, tôi lo lắng đến toát mồ hôi, nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của hắn mà tôi sợ hắn cho tay vào chảo dầu mất!"
"Cơm đạo diễn làm, không cần nếm thử, nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi!"
Đạo diễn kiên trì dọn thức ăn lên bàn, tính toán khách quý cũng sắp về, giống như một lão nhân lưu thủ ở nhà trông ngóng con cháu về, mỏi mòn ngồi chờ trên ghế sofa lớn trong phòng khách.
Cùng Mạc Nghệ ăn xong bữa tối, Hạ Tiểu Noãn trong đầu ra sức tìm lý do, khi ở cùng người mình thích, luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, Hạ Tiểu Noãn cố hết sức để kéo dài thời gian.
Mạc Nghệ nhẹ nhàng đứng dậy, chào tạm biệt một cách lịch sự, Hạ Tiểu Noãn trong lòng rất hoảng, bình thường cô vốn thông minh lanh lợi, không hiểu vì sao khi đối diện với người mình thích, lại trở nên hơi vụng về. Rõ ràng không muốn để hắn đi, nhưng lại không biết phải làm sao để giữ hắn lại.
Trong lòng vừa thở dài bất lực, Mạc Nghệ đã đi đến cửa bỗng dừng lại, nhẹ nhàng linh hoạt xoay người, cất lời:
"Lần trước có vẻ như ta đã hứa sẽ dẫn ngươi đến xưởng vẽ tranh của ta xem, ở chỗ của ta phong cảnh rất đẹp, cũng rất thanh tịnh, không biết ngươi có thích không!"
Hạ Tiểu Noãn ngạc nhiên vội chụp lấy túi của mình, hấp tấp chạy đến bên cạnh Mạc Nghệ, vội vàng nói:
"Ăn no quá, nên đi đến chỗ có phong cảnh đẹp tản bộ, đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ!"
Mạc Nghệ nhìn biểu cảm tinh quái của Hạ Tiểu Noãn, nhẹ nhàng cong môi, Hạ Tiểu Noãn cũng thầm mỉm cười, đoán rằng, vừa nãy khi mình lưu luyến không rời, Mạc Nghệ cũng có cảm xúc giống mình.
Xưởng vẽ của Mạc Nghệ nằm xa nơi ồn ào náo nhiệt, không khí rất tốt, Hạ Tiểu Noãn bước vào, nhìn thấy vô số các bức tranh của Mạc Nghệ, kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên:
"Oa, tất cả đều là những tác phẩm chưa từng được triển lãm, chẳng lẽ ta là người đầu tiên nhìn thấy chúng sao?"
Mạc Nghệ mỉm cười gật đầu, Hạ Tiểu Noãn nhìn những bức họa của hắn, ánh mắt phát ra sự ngưỡng mộ mãnh liệt.
Mạc Nghệ dẫn nàng đến cửa sổ sát đất, Hạ Tiểu Noãn liếc nhìn những bông hoa mà nàng tặng Mạc Nghệ, chúng được phác họa như đang dừng lại trên trang giấy vẽ.
Mạc Nghệ phục hồi lại màu sắc của hoa, Hạ Tiểu Noãn vừa ngẩng mặt, Mạc Nghệ nhẹ nhàng lên tiếng:
"Ngươi từng nói trong triển lãm tranh rằng, từ những bức tranh của ta có thể nhìn ra sự bi thương, ta rất đồng ý với điều đó, cho nên ta đã tặng bức tranh đó cho ngươi, hồi nhỏ ta và Lâm Chỉ Khê cùng nhau sống trong cô nhi viện, sân của cô nhi viện không lớn, tường viện rất cao.
Mỗi ngày chúng ta ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời trên đầu, ta bắt đầu yêu thích vẽ tranh từ lúc đó, bởi vì có thể thỏa sức tưởng tượng ra thế giới bên ngoài!
Lâm Chỉ Khê là người đầu tiên cho ta bút vẽ, hắn để cho những bức tranh của ta có màu sắc.
Có lẽ ta hơi hoài cổ, ta nhớ nàng rất nhiều năm, bao gồm cả lần trở về nước vừa rồi, ta cũng cố ý tìm hiểu thông tin của nàng! Muốn nhìn xem nàng có sống tốt không!"
Tim Hạ Tiểu Noãn đột nhiên chùng xuống, chua xót vô cùng, lúc này mới phát hiện, thì ra Lâm Chỉ Khê đã ảnh hưởng Mạc Nghệ sâu sắc đến vậy, có chút lo lắng buột miệng hỏi:
"Cho nên, ý của học trưởng là muốn nói với ta, Lâm Chỉ Khê mới là người cho cuộc đời anh những màu sắc thật sao?"
Mạc Nghệ mím môi một cái, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, Hạ Tiểu Noãn khẽ thở dài trong lòng, cảm xúc đau khổ vừa trỗi dậy, thì ngón tay đã được một bàn tay ấm áp bao trọn lấy.
Mạc Nghệ nhẹ nhàng nắm tay nàng, Hạ Tiểu Noãn kinh ngạc ngước mắt, Mạc Nghệ nhìn bức tranh trước mặt, giọng nói dịu dàng cất lên:
"Sở dĩ ta nói với ngươi về quá khứ của ta, chính là vì có thể đường hoàng đứng trước mặt ngươi.
Ngốc nghếch quá Hạ Tiểu Noãn, sao có thể sống mãi trong hồi ức được?
Lâm Chỉ Khê cho những bức họa của ta có màu sắc, nhưng người thắp lên ngọn đèn trong tim ta, là ngươi!"
Hạ Tiểu Noãn cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu nàng ong lên, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, người mà nàng ngày đêm mong nhớ, đang nắm tay nàng, nói nàng đã thắp sáng ngọn đèn trong tim anh.
Cảm xúc mừng như điên lan tỏa khắp cơ thể Hạ Tiểu Noãn, nàng có chút xấu hổ, cúi đầu, đôi tay nhỏ bé mềm mại được bàn tay Mạc Nghệ bao bọc, cảnh tượng mà trong mơ nàng cũng không dám tưởng tượng, vậy mà lại trở thành sự thật!
Không khí ngọt ngào trong xưởng vẽ dần dần lan tỏa, trong biệt thự, đạo diễn lưu thủ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động rộn ràng, vội vàng ba chân bốn cẳng mở cửa biệt thự, ra sân đón khách.
Các khách quý cười nói đi tới, Lạc Lê vừa nhìn thấy đạo diễn, liền không nhịn được khoe khoang:
"Nha, đạo diễn, thật là đáng tiếc vì anh không đi ăn cơm, Đậu Đậu đưa bọn tôi đi ăn ở nhà hàng, không ăn thật là hối hận cả đời đó!"
Đạo diễn vẻ mặt đau khổ, không nhịn được liếc Tề Phong Ngôn một cái, đáng lẽ hắn cũng muốn đi cùng, nhưng Tề Phong Ngôn không cho hắn cơ hội.
Mộ Cẩm Quân không chê việc vui, nhịn không được hỏi:
"Đạo diễn, anh nấu cơm thế nào rồi? Các nhân viên hậu cần đi theo chúng ta vất vả cả ngày, đều bị đói đấy!"
Đạo diễn vỗ ngực, vẻ mặt tự tin:
"Chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó được ta?"
Cố Uyên và Trình Thư Nghiễn cũng không tin lắm, bước vào biệt thự, nhìn thấy những món ăn đen sì trên bàn, vẻ mặt cảm thông nhìn phó đạo diễn, không ngần ngại nói:
"Mọi người mang mì gói theo không? Không thì kết thúc công việc xong ra ngoài ăn đi, đồ ăn đạo diễn làm, ăn vào có thể ngộ độc đấy!"
Ninh Ninh và Tinh Tinh nghe thấy tiếng chạy đến, Tinh Tinh tò mò nhìn những món ăn trên bàn, ghé vào tai Ninh Ninh hỏi nhỏ:
"Thúc thúc làm đồ ăn thế nào vậy? Bị bà phù thủy làm phép à? Vì sao tất cả đều đen thùi lùi vậy? Giống như cái thẻ của chị Đậu Đậu vậy!"
Cố Vũ Ninh suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng, không quá chắc chắn nói với Tinh Tinh:
"Có thể vốn dĩ là như vậy, Ninh Ninh có nghe một từ, gọi là 'ẩm thực bóng tối', có lẽ thúc thúc chuyên làm cái này!"
Lâm Chỉ Khê bị mấy đứa trẻ nói mà bật cười, đạo diễn gãi gãi đầu, nhăn mặt bào chữa:
"Tôi làm đồ ăn chỉ là màu sắc không đẹp lắm thôi, chứ hương vị thì không hề thua kém, không tin thì tôi ăn cho các cậu xem!"
Đạo diễn vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn, ăn vào một miếng đã mặn đến mức suýt nữa thì phun ra, Lạc Lê nhịn cười, phó đạo diễn bên ngoài ống kính bắt đầu phát mì gói cho nhân viên, Tần Nhiên không nhịn được nhắc nhở:
"Đạo diễn, ăn từ từ thôi, đừng lãng phí!"
Đạo diễn bị một ngụm thức ăn nghẹn đến khó thở, trong lòng không khỏi cảm thán: Rốt cuộc là ta đã tạo nghiệp gì thế này!
Các khách quý mệt mỏi cả ngày, buổi ghi hình hôm nay cũng sắp đi đến hồi kết, nhân viên đưa cho các khách quý thẻ nhiệm vụ, dặn dò mọi người rằng sáng mai 5 giờ phải dẫn các con rời giường ghi hình.
Mọi người yên lặng mở thẻ nhiệm vụ ra, nhìn mấy chữ to trên đó, kinh ngạc trợn tròn mắt!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận