Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 197: Ba phần quen (length: 7637)

Hạ Mộc vừa tự hào nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tinh Tinh bé nhỏ:
"Tinh Tinh, thế nào? Mẹ có phải làm rất tuyệt không? Màu xanh lá, mẹ đều mua được! Còn chẳng khen mẹ sao?"
Tô Văn Kỳ cũng không chịu thua kém, tranh công như thể vỗ vỗ ngực mình:
"Ba cũng chẳng kém mẹ, Tinh Tinh thích hành lá, ba mua một bó to đùng luôn này! Tinh Tinh mà khen Mộc Mộc cũng không được quên ba!"
Tô Văn Kỳ nói xong cùng Hạ Mộc cùng cúi đầu cười trộm, còn không ngừng liếc trộm Tô Diệc Tinh, không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện nào của cậu.
Tô Diệc Tinh từ ngơ ngác lấy lại tinh thần, ngoài dự kiến giơ ngón tay cái với Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ:
"Không hổ là ba mẹ của Tinh Tinh, không ngờ các ngươi hoàn thành tốt như vậy, các ngươi giống như Tinh Tinh thông minh!"
Hạ Mộc không nhịn được bật cười, Tô Văn Kỳ vẫn không bỏ qua cơ hội ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi thăm:
"Ngươi chắc chứ Tinh Tinh? Ngươi không phải là vì hiệu ứng chương trình mà cố khen đấy chứ?"
Tô Diệc Tinh vẻ mặt ghét bỏ lườm Tô Văn Kỳ một cái:
"Khen ba mà ba còn không vui? Ba xem Mộc Mộc cười vui vẻ bao nhiêu kìa!"
Hạ Mộc lập tức trợn mắt, cười xấu xa nhìn Tô Diệc Tinh:
"Đã chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, vậy Tinh Tinh nấu cơm cho chúng ta đi!
Hôm nay cơm trưa liền nhờ vào Tinh Tinh, nhất định phải làm cho chúng ta ăn no đấy, buổi sáng khoai tây khoai lang căn bản chưa đủ no, ta đói bụng lâu rồi!"
Tô Diệc Tinh xắn tay áo, làm như thật:
"Giao cho ta!"
Tô Diệc Tinh vừa nói xong, Hạ Mộc mong chờ đến mức không dám chớp mắt, tạm thời chờ Tô Diệc Tinh hành động.
Nhưng Tinh Tinh bé nhỏ dù đã xắn tay áo, vẫn đứng im tại chỗ, Hạ Mộc nhìn có chút ngơ ngác:
"Sao không động đậy?"
Tô Diệc Tinh vẻ mặt đương nhiên nhìn Hạ Mộc:
"Mộc Mộc không chỉ Tinh Tinh sao Tinh Tinh biết làm? Tinh Tinh đâu có biết nấu cơm, chỉ có Mộc Mộc dạy sao thì Tinh Tinh làm theo.
Mộc Mộc xem kỹ đồ ăn đi, xem kỹ rồi nói cho Tinh Tinh cách làm!"
Hạ Mộc lập tức trợn tròn mắt, mua đồ ăn này về vốn là muốn làm khó Tinh Tinh, sao bây giờ lại thành làm khó mình?
Hạ Mộc cắn răng, theo nguyên tắc khổ ai cũng không thể khổ mình, đưa tay đẩy Tô Văn Kỳ bên cạnh:
"Ma quỷ, mau đi dạy con trai anh nấu cơm, mua nhiều đồ ăn thế kia, nếu không làm ra bữa cơm ngon, tôi vặn tai anh xuống đấy!"
Tô Văn Kỳ kinh ngạc mắt trợn trừng, căn bản không thể tin vào tai mình.
Giở trò xấu thì là Mộc Mộc và hắn cùng làm, đến lúc gánh hậu quả thì sao trực tiếp đá hắn ra ngoài?
Giọng Tô Văn Kỳ đầy ai oán:
"Mộc Mộc, chẳng phải em hay nói anh ngoài việc thi đấu ra thì cái gì cũng không biết sao?
Với kiểu người "ngu ngơ chuyện đời" như anh thì sao dạy Tinh Tinh được? Không phải anh không dạy, mà là anh có tự hiểu biết bản thân, anh không có khả năng đó!"
Hạ Mộc đưa tay muốn nắm tai Tô Văn Kỳ, Tô Diệc Tinh ở bên cạnh thở dài một tiếng thật sâu:
"Ai! Tinh Tinh biết ngay mà, cái nhà này, cuối cùng vẫn phải nhờ Tinh Tinh thôi!"
Đạo diễn thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn một lòng chờ xem phản ứng của Tô Diệc Tinh, lúc này đang nấp sau máy quay phim cười trộm.
Tô Diệc Tinh liếc thấy hắn, nheo mắt hỏi:
"Chú đạo diễn, trong xe dã ngoại này, làm sao để nấu cơm? Dùng cái gì làm?"
Đạo diễn đột nhiên bị gọi tên, vội vàng thu nụ cười trên mặt, nghiêm trang nói:
"Có lò vi sóng, cắm điện vào, bật công tắc là được!"
Tô Diệc Tinh gật đầu nhẹ, rửa sơ hành lá mà Tô Văn Kỳ mua được, cậu không biết dùng dao, cầm kéo, tùy tiện cắt cắt hành lá.
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ trố mắt nhìn cậu đi về phía lò vi sóng. Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ vội vàng đuổi theo sát. Tinh Tinh còn nhỏ, hai người họ phải bảo vệ an toàn cho con.
Tim đạo diễn cũng như treo trên sợi tóc, không biết Tinh Tinh bé nhỏ định làm gì.
Tô Diệc Tinh gắng sức đặt cái nồi lên lò vi sóng, nghiêng đầu hỏi đạo diễn bấm nút nào. Theo lời đạo diễn nhắc nhở bật lò vi sóng, đổ một chút xíu dầu vào nồi, mặt đầy tự tin mở túi bò bít tết, ném bò bít tết vào nồi.
Một tiếng "XÈ..." vang lên, Tô Diệc Tinh vui vẻ cầm nồi vừa vung vừa nói:
"May mà Tinh Tinh thông minh, lần trước anh Ninh Ninh chiên trứng Tinh Tinh đã vụng trộm nhìn rồi!"
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ đều ngây người nhìn, Tô Diệc Tinh còn ra dáng lật mặt bò bít tết.
Ngay khi đạo diễn tưởng cậu thật sự có năng khiếu nấu nướng, Tô Diệc Tinh đột nhiên hét lên bắt đầu tìm đĩa. Tìm được đĩa xong, trực tiếp cho bò bít tết ra đĩa. La hét hỏi đạo diễn làm sao tắt lò vi sóng.
Đạo diễn nhìn miếng bò bít tết không đâu vào đâu, vừa cười trộm vừa dạy Tinh Tinh đóng lò vi sóng.
Hạ Mộc vẻ mặt chán nản, Tô Văn Kỳ cũng đầy đau khổ, không nhịn được ghé tai nói với Tô Diệc Tinh:
"Tinh Tinh, con chắc không cần nướng thêm chút nữa sao, ba thấy nó còn chưa chín!"
Tô Diệc Tinh tự mình đặt bò bít tết lên bàn ăn nhỏ trong xe dã ngoại, không hề cho rằng có vấn đề:
"Bò bít tết, chín ba phần! Vừa ngon!"
Nhân viên công tác của đoàn làm phim trong nháy mắt bật cười, Hạ Mộc thì hoàn toàn không cười nổi, nhìn miếng bò bít tết hình thù kỳ dị, nhíu mày nói:
"Nhưng mà Tinh Tinh ơi, ba với mẹ hai người, miếng bò bít tết bé tí này đâu đủ ăn!"
Tô Diệc Tinh vẻ mặt như đã tính trước, lại lấy một cái nồi sạch sẽ khác, hứng một chút nước nóng, ném mì tôm vào, đậy nắp nồi khó chịu một hồi, thấy mì tất cả đã nở. Tùy tiện cho thêm chút muối.
Sau đó đem hành lá cắt loạn xạ bằng kéo đổ vào một mạch, miệng nói một cách nghiêm túc:
"Ăn đi! Mì trộn hành dầu!"
Hạ Mộc dùng tay che trán không dám nhìn, Tô Văn Kỳ thì khiếp sợ hỏi:
"Cái này mà con gọi là mì trộn hành dầu?"
Tô Diệc Tinh vội vàng giải thích:
"Hồi chú Lạc Lê làm cho Tinh Tinh ăn, là vớt mì ra rồi mới bỏ hành.
Nhưng Tinh Tinh không muốn vớt, bỏng lắm, Tinh Tinh dùng đũa không quen, cứ thế chịu vậy đi! Đồ ăn cũng vậy cả!"
Hạ Mộc lúc này chỉ biết khóc không ra nước mắt, Tô Diệc Tinh ân cần đưa đũa cho hai "Bảo Bảo" ăn cơm.
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ miễn cưỡng nhận lấy đũa, nếm thử một miếng mì tôm hành dầu kiểu Tinh Tinh làm, khó ăn đến mức nhăn cả mặt mày.
Tô Diệc Tinh lại xua xua tay như ra hiệu, bảo hai người họ cứ ăn bò bít tết.
Hạ Mộc không chịu gắp, dùng ánh mắt đe dọa Tô Văn Kỳ, Tô Văn Kỳ chịu không nổi áp lực, chỉ còn cách nhắm mắt nếm thử một miếng.
Miếng bò bít tết ba phần chín do Tinh Tinh làm, khó mà nuốt trôi, Tô Văn Kỳ không nhịn được đẩy bò bít tết đến trước mặt Tô Diệc Tinh:
"Sao con chỉ thấy ba mẹ ăn, con không ăn à? Con không đói sao?"
Tô Diệc Tinh liên tục xua tay, từ trong túi lấy thêm một gói mì tôm nữa, lắc lư trước mặt Tô Văn Kỳ:
"Đồ ngon tất nhiên phải để lại cho "Bảo Bảo" rồi, Tinh Tinh ăn mì tôm là được!"
Tô Diệc Tinh nói xong, thoăn thoắt xoay người, tìm một cái bát vừa cỡ, mở gói mì tôm ra, bỏ cả mì và gói gia vị vào, chế nước nóng vào, khó chịu một hồi, hương mì tôm bắt đầu bay lên.
Còn đang cố gắng "chiến đấu" với món "mì hành dầu", Tô Văn Kỳ và Hạ Mộc ghen tị quay đầu nhìn Tô Diệc Tinh đang ngồi một mình ăn cơm.
Bất đắc dĩ nhắm mắt, bọn họ đây thật sự là, dời đá ghè chân mình rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận