Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 195: Ninh Ninh đi đón mụ mụ (length: 7520)

Lâm Chỉ Khê cùng Hạ Mộc vợ chồng kết sổ xong xuôi đi ra, đám dân mạng hoảng sợ trên mưa đạn liên tục bình luận:
"Đừng nói Lâm Chỉ Khê sẽ khiếp sợ, ta nhìn thấy Mộc Mộc thao tác như ma quỷ, ta cũng không dám tin!"
"Xong rồi, nhỏ Tinh Tinh lần này coi như xong! Cái này một đợt ta nguyện gọi là Mộc Mộc tuyệt địa phản kích!"
"Mộc Mộc dám học Tinh Tinh coi như xong, Tinh Tinh lão ba ma quỷ làm sao cũng hùa theo ồn ào!
Ngươi nhìn hắn cầm kia một bó nhỏ hành hoa đắc ý, nhà bọn hắn thật đúng là chồng hát vợ khen, ta xem hai người bọn hắn chính là muốn hùn nhau hố em bé!"
"Hạ Mộc đây là muốn lấy độc trị độc đúng không? Dù sao trước khi đi Tinh Tinh còn nhấn mạnh mình mỗi lần nhiệm vụ đều hoàn thành rất tốt, nàng liền càng muốn để Tinh Tinh xem hắn hoàn thành rất tốt nhiệm vụ đến cùng là những thứ gì!"
"Ta thật không dám nghĩ, một hồi Mộc Mộc bọn hắn trở về, chúng ta nhỏ Tinh Tinh rốt cuộc muốn làm sao hoàn thành bữa cơm này!
Tinh Tinh sẽ không trực tiếp cho Mộc Mộc cùng lão ba ma quỷ ăn hành ăn đi? Vậy thì ta quá mong chờ!"
Đạo diễn nhìn đám dân mạng mưa đạn, trên mặt mặc dù giả bộ trấn định, nhưng trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa.
Hắn thích nhất những vị khách mời không đáng tin như thế này, càng có nhiều kịch tính càng hấp dẫn người xem.
Tần Nhiên cùng Tống Mộng Oánh nhìn Lâm Chỉ Khê các nàng ra, đẩy xe mua sắm liền đi vào.
Tống Mộng Oánh vừa vào siêu thị, liền đâm đầu vào khu rau củ tươi sống, rau quả tươi tới vài loại, thịt nạc mỡ xen lẫn cũng lấy vài cân. Gạo cũng mua đầy đủ.
Tần Nhiên lại thong thả đi dạo trong siêu thị, rất là ưu nhã.
Nàng đi thẳng đến khu đồ ăn vặt lấy một ít bánh quy nhào bột mì, lại đến khu mì tôm, cầm vài loại mì tôm khác vị.
Cuối cùng lại cầm một chút dăm bông và sữa chua, không mất bao nhiêu công sức liền định về nhà!
Tần Nhiên thanh toán xong, Tống Mộng Oánh mới đẩy xe mua sắm ấp úng ấp úng đi tới.
Tần Nhiên nhìn trong xe mua sắm của nàng có nhiều đồ như vậy, vốn dĩ muốn buông chân đứng vững tại chỗ.
Trơ mắt nhìn giá tiền đồ vật nàng mua đã vượt quá hạn mức, một mặt ta đã sớm đoán trước được biểu hiện.
Tống Mộng Oánh vừa định chọn mấy đồ không quan trọng bỏ lại, Tần Nhiên đưa tay đem số tiền còn lại của mình đưa cho nàng.
Tống Mộng Oánh ngẩng đầu thầm nghĩ cảm ơn, Tần Nhiên lạnh lùng cầm đồ của mình xoay người rời đi.
Tống Mộng Oánh kết sổ xong vội vã đuổi theo, cúi đầu nhìn một chút đồ Tần Nhiên mua, kinh ngạc mở miệng:
"Ta nói sao ngươi còn thừa lại nhiều tiền như vậy, thì ra ngươi chỉ mua có chút ít đồ? Mấy thứ này ngươi và Tâm Từ tiểu công chúa nhà ngươi ăn no sao?"
Tần Nhiên đưa tay lấy một hộp mì tôm lắc lắc trước mắt Tống Mộng Oánh:
"Cái này còn ăn không no? Ta mua mấy hộp, hôm nay có đến ba cái Mộ Tâm Từ đều ăn đủ no!"
Tống Mộng Oánh nghe giọng điệu khoa trương của Tần Nhiên nhịn không được cười thành tiếng:
"Ngươi định cho Tâm Từ ăn mì tôm sao? Mộ Thần yêu con gái như vậy, tim hắn đau thì sao?"
Tần Nhiên chẳng thèm để ý liếc mắt:
"Mì tôm sao? Khi còn bé ta không thích ăn cơm chỉ thích ăn mì tôm, được cho ăn mì tôm là ta vui mừng một hồi lâu đó!
Ngươi mua nhiều như vậy đồ ăn với thịt a, ngươi có thấy nên không, trở về Minh Hiên phải khó xử thành bộ dạng gì? Hắn sẽ ra sao? Không lẽ ngươi lại muốn để Minh Hiên khóc sao?"
Tống Mộng Oánh đột nhiên khiếp sợ ngẩn người.
Trong đầu nàng toàn nghĩ mua nhiều đồ một chút, lại quên mất không suy xét Minh Hiên thế nào.
Tống Mộng Oánh hốt hoảng nhìn đồ trong túi, không khỏi đáng thương ngẩng đầu hỏi Tần Nhiên:
"Ngươi mua mì tôm thật nhiều a? Ba Tâm Từ đều ăn không hết đó, nếu không thì để lại cho ta ít nha? Ta đổi rau quả với ngươi? Cho ta hai hộp là được, ta không tham lam đâu!"
Tần Nhiên cao ngạo liếc mắt Tống Mộng Oánh:
"Ta ngay cả tiền còn thừa còn cho ngươi, ngươi còn muốn nhòm ngó mì tôm của ta sao?
Người cũng không thể tham lam như vậy chứ! Minh Hiên có ngươi là mẹ, vừa vặn có thể luyện thêm nhiều hô hấp!"
Tần Nhiên nói xong, tiêu sái cất bước lên xe của tổ chương trình.
Tống Mộng Oánh than thở đi theo, đám dân mạng lại không nhịn được:
"Mấy bà mẹ này tuyệt thật! Lâm Chỉ Khê là sợ mệt Ninh Ninh tiểu bảo bối.
Tần Nhiên là biết con gái mình không đáng tin, không ôm hi vọng gì!
Hạ Mộc thì một lòng hố Tinh Tinh, Tống Mộng Oánh nhất tuyệt, mua thật nhiều, căn bản không suy xét con trai có được hay không!"
"Lúc Tần Nhiên không cho Tống Mộng Oánh mì tôm, ta đơn giản là muốn vỗ tay khen hay.
Cảnh tượng Tề Minh Hiên vừa khóc vừa nấu cơm, dễ xem quá a! Ăn mì tôm thì có ý nghĩa gì, ta đương nhiên là lựa chọn xem Minh Hiên khóc!"
"Nhất thời không biết là Tinh Tinh bên kia càng đặc sắc hay là Minh Hiên bên này càng khôi hài, ta quá mong chờ!"
Bọn nhỏ tại tầng hầm một biệt thự chơi trò chơi trong thành bảo một hồi, Cố Vũ Ninh vỗ vỗ Đậu Đậu, giọng nhẹ nhàng mở miệng:
"Đậu Đậu, ngươi cùng mọi người tiếp tục chơi ở đây đi, các nương nương chúng ta đi cũng đủ lâu rồi, Ninh Ninh cảm thấy mụ mụ sắp trở về, Ninh Ninh muốn ra cổng đợi.
Ninh Ninh mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, mụ mụ đều đứng đợi Ninh Ninh từ xa.
Mụ mụ sẽ ôm Ninh Ninh thật chặt và còn khen Ninh Ninh làm tốt nữa, nếu Ninh Ninh không nghênh đón mụ mụ, ta sợ mụ mụ sẽ thất vọng!"
Đậu Đậu nghe Ninh Ninh nói, liền nhảy từ trên tòa thành thổi phồng xuống, đi xỏ giày của mình vào, đem giày của Ninh Ninh cũng tìm tới, ra hiệu Ninh Ninh xuống mang giày vào.
Ninh Ninh mang giày cất bước muốn đi, Đậu Đậu theo sát sau lưng hắn, Cố Vũ Ninh ngạc nhiên quay đầu nhìn mặt Đậu Đậu:
"Đậu Đậu không chơi sao?"
Đậu Đậu cười tươi rói:
"Lúc nào cũng có thể chơi mà.
Nhưng di di là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ đó, Đậu Đậu muốn cùng Ninh Ninh ra nghênh đón di di, có hai Bảo Bảo cùng đi đón di di, di di nhất định sẽ càng vui hơn!"
Ninh Ninh nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, Mộ Tâm Từ nhìn anh trai Ninh Ninh và chị Đậu Đậu đi, lo lắng hô lớn:
"Anh Ninh Ninh, các anh đi đâu vậy?"
Cố Vũ Ninh quay đầu lại, giọng trong trẻo:
"Ninh Ninh đi đón mụ mụ, Tâm Từ muội muội có muốn đi không? Nếu Tâm Từ không muốn đi thì có thể tiếp tục chơi ở đây nhé!"
Mộ Tâm Từ nhanh chóng từ trên tòa thành đi xuống, đi giày vào, chạy đến bên cạnh Cố Vũ Ninh, cười ngọt ngào mở miệng:
"Tâm Từ cùng các anh đi, Tâm Từ cũng đi đón mụ mụ, mặc dù mụ mụ không thích cảnh tượng dinh dính sướt mướt như vậy, nhưng Tâm Từ thích!"
Đậu Đậu cười hì hì gật đầu nhẹ, ba bạn nhỏ từ biệt thự đi ra ngoài.
Bọn hắn vừa đi ra chưa bao lâu, xe của tổ chương trình đã chạy tới, dừng lại vững vàng, các nương nương lần lượt xuống xe.
Cố Vũ Ninh cùng Đậu Đậu kích động chạy về phía Lâm Chỉ Khê, nhào vào lòng Lâm Chỉ Khê, giọng Cố Vũ Ninh ôn nhu đến cực điểm:
"Mụ mụ hoàn thành nhiệm vụ có thuận lợi không?"
Lâm Chỉ Khê nhẹ gật đầu, giơ cao túi mua sắm trong tay:
"Mụ mụ mua rất tốt nha!"
Cố Vũ Ninh cùng Đậu Đậu lần lượt giơ ngón tay cái với Lâm Chỉ Khê.
Mộ Tâm Từ cũng giống Đậu Đậu như Ninh Ninh chạy về phía mụ mụ, nhào vào ôm trong lòng mẹ.
Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, giọng của Tần Nhiên đã châm chọc:
"Ui, dạo này con thật sự càng ngày càng nặng, xông vào cứ như một quả pháo nhỏ ấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận