Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 304: Nhất không yên ổn, là lòng ta! (length: 8011)

Cố Uyên giao phó xong cho cô trợ lý nhỏ, đi vào phòng rửa mặt, rửa đi một thân mệt mỏi, làm khô tóc, nhìn căn phòng ngủ trống trải, khẽ nhếch khóe môi.
Cố Vũ Ninh, cái tên nhóc này từ nhỏ đã rất có nguyên tắc, đã ước định cẩn thận với hắn là sẽ không quấn lấy mụ mụ, dù cắn răng cũng sẽ giữ vững.
Không phải sao, hắn bây giờ tắm rửa xong căn bản sẽ không chạy vào phòng ngủ chính nữa, luôn ngoan ngoãn đi theo dì Phương.
Cố Uyên bước đến phòng dì Phương, vất vả lắm mới giải quyết được nhóc Ninh Ninh, mình hôn lão bà vẫn không yên lòng, trước khi ngủ vẫn muốn đến dính lấy Ninh Ninh một chút.
Cửa phòng dì Phương không đóng, tiếng Ninh Ninh truyền tới:
"Mụ mụ có thể ôm Ninh Ninh chờ Ninh Ninh ngủ thiếp đi rồi mới đi không? Mụ mụ thơm thơm, Ninh Ninh rất an tâm, chẳng mấy chốc sẽ ngủ!"
Lòng Lâm Chỉ Khê tràn đầy mềm mại, vuốt vuốt đầu nhỏ của Ninh Ninh:
"Đương nhiên có thể! Bảo Bảo của ta sữa hô hô, ôm siêu đáng yêu, mụ mụ ôm còn không nỡ đi!"
Dì Phương cười mắt híp lại thành một đường nhỏ, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Uyên đứng ở cửa, vội vàng ra hiệu cho Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê thấy ánh mắt của dì Phương rất không thích hợp, ngẩng đầu lên, thấy Cố Uyên nhướn mày.
Lâm Chỉ Khê vội vàng rụt cổ, lần trước nàng trong phòng lưu luyến không rời với Ninh Ninh, bị Cố Uyên bắt về, làm cho nàng mệt đến kiệt sức!
Lần này, nàng không dám thể hiện bản lĩnh hùng biện, vừa mới nói ra miệng, trong nháy mắt đã đổi giọng:
"Nhưng mà, không nỡ đi cũng phải đi! Ninh Ninh bây giờ đang tuổi lớn, phải ăn nhiều cơm, ngủ sớm thì mới cao được!
Mụ mụ cũng không thể mãi ở đây, ngày mai Ninh Ninh còn phải đi nhà trẻ nữa, ngủ muộn thì sáng mai sẽ không dậy nổi!"
Lâm Chỉ Khê nói xong, bước xuống giường, quay người liền định chuồn đi.
Cố Uyên hài lòng nhếch môi, Cố Vũ Ninh không hiểu tại sao mụ mụ mới vừa rồi còn đang tốt lại đột nhiên muốn đi.
Cậu nhóc ngồi dậy trên giường, liếc nhìn ba ba đang tựa vào khung cửa, bỗng tỉnh ngộ, tinh nghịch hét to:
"A, thì ra là lão sói xám đến rồi! Lão sói xám giảo hoạt muốn bắt mụ mụ đi á!"
Lâm Chỉ Khê và dì Phương trong nháy mắt cười đến gập cả lưng, Cố Uyên nắm lấy tay Lâm Chỉ Khê bằng bàn tay ấm áp, nheo mắt nhìn mặt nhóc Ninh Ninh:
"Cái gì bắt đi? Mụ mụ ngươi rõ ràng là cam tâm tình nguyện tự chui đầu vào lưới.
Ngươi cùng dì Phương đi ngủ sớm đi, không được quậy, trưa mai ta đến nhà trẻ đón ngươi!"
Cố Vũ Ninh mặt đầy mờ mịt:
"Trưa đón Ninh Ninh? Ba ba muốn dẫn Ninh Ninh trốn học hả?"
Cố Uyên gật nhẹ đầu:
"Ngày mai dẫn ngươi với Tinh Tinh đi xem hang ổ của lão sói xám!"
Cố Uyên nói xong kéo tay Lâm Chỉ Khê bước trở về phòng ngủ chính, nhóc Ninh Ninh ngây thơ nhìn mặt dì Phương:
"Dì Phương ơi, ba ba nói hang ổ là cái gì? Có đáng sợ không? Ba ba muốn dẫn Ninh Ninh và em Tinh Tinh đi thám hiểm sao?"
Dì Phương cười khẽ vỗ lưng Ninh Ninh:
"Sao lại đáng sợ, lão sói xám là muốn bắt đầu dạy sói con bản lĩnh đấy!
Ninh Ninh ngoan ngủ đi, dì Phương tin rằng, sau này lớn lên con sẽ ưu tú giống như ba ba!"
Nhóc Ninh Ninh rất nhanh chìm vào giấc mơ đẹp, lúc này, trên mạng, một thứ liên quan đến manga "Trần nhà đuổi theo sao", lặng lẽ bắt đầu gặp may.
Hạ Tiểu Noãn vẽ manga trên Microblogging, vốn chỉ là tự mình giải trí, tuy có một vài fan hâm mộ thích phong cách vẽ của cô, nhưng vẫn chưa đến mức có thể gây sốt.
Cho đến khi vẽ ra cảnh gặp Mạc Nghệ lần trước, đột nhiên được rất nhiều cô gái theo đuổi thần tượng chú ý, độ hot dần dần tăng lên.
Manga của Hạ Tiểu Noãn có màu sắc rất tươi sáng, vẽ người vật sống động đáng yêu, bởi vì là trải nghiệm của chính mình, cô đã vẽ rất sống động những cảm xúc vui mừng và bối rối khi đối diện với Mạc Nghệ.
Thêm vào đó ngày hôm đó cô thực sự quá phấn khích, khi đăng manga còn thêm một loạt độc thoại nội tâm:
"Ta chưa từng nghĩ mình sẽ gặp nhau theo cách này, anh bình tĩnh nhìn tôi, nói cho tôi biết chỗ này không an toàn, nhưng giờ phút này khi đối mặt với anh, người bất an nhất là trái tim tôi!"
Cộng đồng mạng đọc manga của Hạ Tiểu Noãn, bình luận đủ loại:
"Trời ạ, tôi xem hết blog Microblogging của chủ thớt này, từ lúc cô ấy lên kế hoạch du học nước ngoài vì theo thần tượng, tim tôi đã không ngừng kích động theo rồi!
Nhìn thấy khoảnh khắc cô ấy gặp thần tượng trên tầng áp mái, tôi có cảm giác xung quanh như đang nổi bong bóng màu hồng!"
"Nghe người hâm mộ lâu năm kể, chủ blog đang ghi lại cuộc sống của mình, tôi vẫn không tin đây là thật sao? Chuyện này còn ngọt hơn cả phim truyền hình!"
"Kịch bản này tôi nằm mơ cũng không dám mơ: tôi vô tình ở nhà thần tượng, bởi vì khu vực xung quanh không an toàn, tôi và thần tượng của mình ở chung một đêm? Thật kích thích!"
"Lúc đọc manga, tôi không nhịn được mà nhập vai vào, xin lỗi nhé, nếu như tôi ở cùng thần tượng, mái nhà có thể bị tiếng hét chói tai của tôi đánh xuyên luôn ấy chứ!"
"Đọc manga, đoạn thần tượng đi lướt qua người Noãn Noãn, trầm giọng nói ngủ ngon, tôi ngọt đến tận tim mà không ai hiểu!
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường, nhưng tôi chỉ cần thay đổi một chút, nghĩ đến thần tượng nói ngủ ngon với tôi là tôi lại không nhịn được mà nhếch miệng!"
"Tôi từ hôm nay trở đi sẽ ngồi canh me ở cái Microblogging này, có người hâm mộ lâu năm nào cho tôi biết, manga này bao lâu thì cập nhật một lần không?
Tôi quá muốn biết diễn biến tiếp theo, manga kết thúc ở đoạn thần tượng nói ngủ ngon, đúng là muốn làm người khác chết vì sốt ruột mà!"
"Sao từ ngày hôm đó Noãn Noãn không vẽ nữa rồi? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Noãn Noãn và thần tượng hiện giờ thế nào rồi?
Tôi thật hận không thể biến thành bút vẽ của Noãn Noãn, rốt cuộc là kịch bản gì mà tôi muốn xem sớm vậy!"
"Cho dù Noãn Noãn vẽ kịch bản này là thật hay giả đều hoàn toàn nắm bắt được trái tim của những cô gái theo đuổi thần tượng chúng tôi, chúng ta đợi phần sau đến phát điên mất thôi!"
Hạ Tiểu Noãn nhìn bình luận của mọi người mà có chút lúng túng gãi đầu, đột nhiên nhận được nhiều sự chú ý như vậy khiến cô hơi không dám viết, sợ chuyện hôm đó bị Mạc Nghệ thấy được, nhìn thấu được lòng mình!
Nhưng không vẽ lại sợ phụ lòng mong đợi của mọi người.
Hạ Tiểu Noãn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cầm bút vẽ lên.
Đưa tay định hạ bút, trong đầu lại toàn là gương mặt Mạc Nghệ, không nhịn được khẽ thở dài, lại buông bút vẽ xuống.
Bây giờ không phải là cô không muốn vẽ, mà là căn bản không vẽ được, đêm hôm đó cô thức trắng, sáng nghe dưới lầu có động tĩnh, cô vội vàng rửa mặt, cô cảm thấy động tác của mình đã rất nhanh.
Nhưng ra cửa chỉ thấy Mạc Nghệ lái xe đi xa, thậm chí còn không nói lời tạm biệt với cô.
Một lát sau, điện thoại di động nhận được một tin nhắn Mạc Nghệ gửi:
"Không muốn làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cô, tôi đi trước, hôm nay tôi sẽ liên hệ với người làm hệ thống an ninh đến, cổng sẽ lắp camera giám sát, trong nhà sẽ lắp khóa báo động. Cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn!"
Hạ Tiểu Noãn nhìn tin nhắn lạnh như băng này, lòng không khỏi bắt đầu thất vọng.
Nhà cô hôm đó quả thật đã lắp đặt hệ thống an ninh, Hạ Tiểu Noãn gửi tin nhắn cảm ơn Mạc Nghệ, Mạc Nghệ hồi đáp cũng lịch sự và ngắn gọn.
Hạ Tiểu Noãn liên tiếp mấy ngày đều không thể tìm ra lý do thích hợp để liên lạc với Mạc Nghệ.
Hạ Tiểu Noãn không nhịn được thở dài, điều này khiến cô vẽ làm sao đây?
Cô không nhịn được cầm điện thoại lên, ngón tay dài nhấn màn hình, một dòng trạng thái cầu cứu đăng lên Microblogging:
"Tìm lý do gì có thể gặp lại người mình muốn gặp lần nữa? Online đợi gấp, khẩn cấp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận