Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 393: Hắn bị đám người này, vứt bỏ tại du thuyền lên? (length: 8242)

Lạc Lê vung nồi bỏ dở công việc ngay lập tức, một câu nói sẽ làm khó dễ, khiến đạo diễn nghe được mà trong lòng bồn chồn!
Đạo diễn ngẩng đầu nhìn nhóm khách quý, trong lòng vô cùng do dự. Thực sự không biết nên cầu ai mới tốt.
Nếu hắn cầu Cố Uyên, chắc chắn sẽ bị Cố Uyên một trận chế nhạo!
Nếu hắn cầu Trình Thư Nghiễn, Trình tổng e là căn bản lười cho hắn giúp một tay!
Nếu là cầu Tề Phong Ngôn, Tề Phong Ngôn lại đem hắn sắp xếp rõ ràng thì làm sao bây giờ?
Đạo diễn càng nghĩ, cảm giác mỗi người đều cứng như thép, căn bản không thể đánh hạ!
Nhìn thấy Tô Văn Kỳ đang cùng bé Tinh Tinh chơi đùa, đạo diễn liền nảy ra chủ ý, thần thần bí bí vẫy tay với Tô Văn Kỳ. Tô Văn Kỳ lập tức đi tới.
Đạo diễn mừng rỡ trong lòng, quả nhiên, trong tất cả khách quý, dễ nắm bắt nhất vẫn là Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ nhìn lều bạt của đạo diễn ngay cả hình dạng ban đầu còn chưa có, mặt đầy vẻ ghét bỏ, mở miệng liền chế nhạo:
"Đạo diễn, cái này có ý gì, chỉ là cái lều bạt thôi, ông định dựng đến khi mặt trời xuống núi hả?"
Đạo diễn như vớ được cọng rơm cứu mạng, kéo tay Tô Văn Kỳ:
"Ngươi không nhìn xem mấy người các ngươi đang dựng một cái lều bạt! Một mình ta làm sao có thể giải quyết được?
Lều bạt của các ngươi đã dựng xong rồi, ngươi đến giúp ta một tay đi!"
Đạo diễn vừa mới dứt lời, Tô Văn Kỳ theo phản xạ liền muốn xắn tay vào giúp!
Lạc Lê liều mạng nháy mắt ra hiệu với cô, Tô Văn Kỳ thuận theo mắt Lạc Lê nhìn ánh mắt như mưa đạn, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Cầm lấy dụng cụ liền bắt đầu diễn:
"Đạo diễn, trong lều bạt còn có thứ này, cái đồ chơi này là cái gì?
Lều bạt của chúng tôi tuy gọn gàng, nhưng tất cả đều do Tề Phong Ngôn chỉ huy, tôi làm thì không suy nghĩ gì cả, Tề Phong Ngôn bảo làm sao thì làm vậy, làm xong chẳng nhớ cái gì hết!
Hay là ông chỉ huy đi, tôi làm theo?"
Đạo diễn lập tức mặt đầy im lặng, từng cái một cầm lấy dụng cụ trong tay Tô Văn Kỳ, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Vất vả lắm mới tìm được người, ai ngờ tìm phải người cái gì cũng không biết!
Ngươi chẳng khác gì Lạc Lê, ngươi đừng có giúp nữa, ta sợ ngươi gây cản trở chứ không giúp gì!"
Lạc Lê và Tô Văn Kỳ nín cười, không nhịn được ở bên cạnh đạo diễn đổ thêm dầu vào lửa:
"Hai bọn ta không giỏi lắm, nhưng chẳng phải bên kia có người giỏi sao? Để chúng tôi giúp ông gọi họ qua nhé?
Mọi người chỉ cần đồng tâm hiệp lực, cái lều bạt này rất nhanh sẽ dựng xong thôi!"
Mặt đạo diễn vẫn còn chút khó xử, nhưng thấy cái lều bạt này mình khó mà xoay xở, bất đắc dĩ gật đầu.
Bé Tinh Tinh từ nãy đến giờ vẫn luôn thì thầm với Ninh Ninh!
Lúc này, hai người cùng nhau thương lượng xong, song song chạy đến bên cạnh Lâm Chỉ Khê, Ninh Ninh mở miệng với Lâm Chỉ Khê:
"Mẹ ơi, hộp thuốc nhỏ có trong túi không ạ? Mẹ có thuốc nhỏ mắt không? Anh Tinh Tinh bảo là chú Lạc Lê cần dùng!"
Lâm Chỉ Khê đang tìm trong túi xách, bởi vì các bé con hay chạy nhảy va vào nhau nên túi thuốc nhỏ Lâm Chỉ Khê luôn mang theo bên người, Ninh Ninh muốn, cô liền lấy ra.
Tô Văn Kỳ và Lạc Lê bước tới chỗ bọn họ, Ninh Ninh và bé Tinh Tinh vui vẻ chạy đến bên cạnh Lạc Lê, nhét lọ thuốc nhỏ mắt vào lòng bàn tay anh.
Lạc Lê mặt đầy nghi hoặc, không nhịn được hỏi:
"Ninh Ninh, Tinh Tinh đưa cái này cho chú làm gì?"
Tô Diệc Tinh nhíu mày, nói cũng tràn ra miệng:
"Ma quỷ, mắt cứ chớp chớp, đưa thuốc nhỏ mắt mà không chịu dùng, chú nghịch ngợm như vậy là phải chịu tội đó!"
Lạc Lê lúc này mới hiểu ra, hóa ra vừa rồi khi anh truyền tín hiệu cho Tô Văn Kỳ bằng ánh mắt, đã bị Tinh Tinh thu hết vào mắt!
Có lẽ do anh làm động tác hơi quá lố, nên Tinh Tinh tưởng mắt anh bị đau!
Lạc Lê nhìn lọ thuốc nhỏ mắt trong tay, cười phá lên!
Cố Uyên và Trình Thư Nghiễn lần lượt bị tiếng cười của Lạc Lê thu hút, Tề Phong Ngôn cũng nghe thấy tiếng mà đi tới.
Tô Văn Kỳ chớp thời cơ liền mở miệng:
"Mấy người có muốn đi xem đạo diễn đáng thương không? Anh ta dựng không nổi lều bạt, bây giờ đang ôm chân khóc kìa!"
Tô Văn Kỳ nói quá khoa trương! Tinh Tinh lập tức phản bác:
"Chú đạo diễn bụng to như vậy, ngồi xổm xuống làm sao ôm chân được? Ba ơi, ba đừng nói linh tinh!"
Đậu Đậu và Mộ Tâm Từ vừa chạy tới đã nghe thấy lời Tinh Tinh, suýt chút nữa cười đến gãy lưng!
Cố Uyên và Trình Thư Nghiễn đi đến bên cạnh đạo diễn, nhìn khuôn mặt đau khổ của đạo diễn, cả hai trao nhau một ánh mắt, trong lòng đã có tính toán, một người xướng một người họa mà mở miệng:
"Ơ, đạo diễn, không có tiến triển gì à, tối nay định ngủ ở trên bờ cát sao?
Chỗ này ngay cả cái che chắn cũng không có, ông định cho muỗi ăn no sao?"
"Đúng đấy, người ta cắm trại dã ngoại thì có doanh, còn ông cắm trại dã ngoại thì chỉ lộ thiên à?"
Đạo diễn lập tức bị Trình Thư Nghiễn và Cố Uyên nói cho cứng họng, sắc mặt càng thêm u ám. Cảm giác hai người này cứ như Hắc Bạch Song Sát!
Thảo nào hai người họ hùn vốn làm ăn phát đạt, hai người mà cùng nhau đi đàm phán thì đối phương sẽ cảm thấy áp lực thế nào chứ?
Cố Uyên thấy đạo diễn không nói được gì, mỉm cười hé miệng, mở lời mang ý đàm phán:
"Lều bạt của bọn ta dựng cũng gần xong rồi, ở chốn tha hương đất khách quê người này, rừng núi hoang vắng, bỏ ông một mình cũng không đành lòng!
Nhưng người làm ăn như bọn ta ông cũng biết rồi đấy, muốn lấy cái gì từ chỗ của bọn ta, thì ông phải đưa ra thành ý trao đổi!"
Đạo diễn nghe xong liền bĩu môi:
"Tôi đã sa cơ đến mức này rồi, còn có cái gì để đổi nữa chứ?"
Trình Thư Nghiễn liếc nhìn du thuyền, kiêu ngạo nhíu mày:
"Đồ vật thì ông không có, nhưng quyền thì ông vẫn có chút chút!
Ông nhìn xem mặt trời sắp xuống núi rồi kìa, bọn tôi mà ra tay giúp ông thì ông cũng phải cho bọn tôi no bụng chứ nhỉ?
Bọn tôi giúp ông dựng lều, chẳng lẽ lại còn phải quay sang nấu cơm nữa sao?"
Đạo diễn lúc này mới hiểu ra ý của Trình Thư Nghiễn, giương mắt nhìn du thuyền, nghĩ nghĩ đến hoàn cảnh của mình, nghiến răng:
"Không phải là muốn lên du thuyền ăn ngon gì chứ, đi! Cứ việc đi!"
Trình Thư Nghiễn và Cố Uyên đồng thời cong môi, vẻ mặt đắc ý, gọi Tề Phong Ngôn tới giúp một tay.
Mộ Tâm Từ thấy đạo diễn đồng ý, vui vẻ vỗ tay:
"Anh Ninh Ninh, chị Đậu Đậu và em Tinh Tinh cũng có thể lên du thuyền ăn cơm rồi?
Đúng là phải vậy chứ, chú đạo diễn già lại cứ tách các em ra làm gì, cùng nhau mới vui nhất chứ!!"
Tần Nhiên thấy mọi người loay hoay khí thế ngất trời, căn bản không ai nhớ đến Mộ Cẩm Quân, trong lòng cười thầm, ông này ngủ trưa một giấc, chắc là phải đến tối mới tỉnh!
Mộ Cẩm Quân trên giường lớn của du thuyền mở mắt ra, mất một lúc mới nhận ra là vợ con không có ở đây, đi đến lan can nhìn xuống, hoàng hôn cũng bắt đầu buông xuống!
Mộ Cẩm Quân sâu sắc hít một tiếng, các khách quý trên du thuyền cũng không thấy ai. Mộ Cẩm Quân âm thầm nghiến răng, bắt đầu oán thầm:
Đạo diễn không đến gọi hắn ghi hình chương trình thì thôi! Vợ hắn cũng bỏ mặc hắn, con gái cũng không gọi hắn dậy! Chương trình này như có hắn hay không cũng như nhau, hắn bị đám người này bỏ rơi ở trên du thuyền rồi à?
Mộ Cẩm Quân càng nghĩ càng thấy tức giận, bước xuống du thuyền, từng bước một đi về phía lều bạt! Trực tiếp đi đến trước mặt Cố Uyên.
Cố Uyên vừa cùng mọi người dựng xong lều bạt cho đạo diễn, nhìn vẻ mặt khó chịu của Mộ Cẩm Quân, không nhịn được ghét bỏ:
"Ông đứng đây làm gì nãy giờ vậy, có thể nhường đường được không, lớn đầu rồi mà vẫn vướng bận quá!"
Mộ Cẩm Quân mặt đầy vẻ không thể tin:
"Cái gì gọi là tôi đứng đây bao lâu rồi? Tôi không xuất hiện cả buổi trưa rồi, mấy người cũng không phát hiện ra à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận