Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 392: Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường (length: 8173)

Mạc Nghệ bất đắc dĩ nhếch miệng, đã nhiều năm như vậy, hắn coi là Dạ Mạt thu được thành công, tại giới manga cũng có địa vị tương đối cao, ít nhiều gì cũng sẽ tăng lên điểm tự tu dưỡng.
Không ngờ, nàng vẫn là như trước kia, làm cho người chán ghét mà vứt bỏ.
Tự mình làm sai xong việc, nàng sẽ không suy nghĩ xin lỗi thế nào, làm sao đền bù, không đi nghĩ lại vì chính mình tham lam mang đến cho người khác bao lớn tổn thương. Mà là đường hoàng yêu cầu hòa giải.
Mạc Nghệ vô cùng rõ, Dạ Mạt là kẻ ích kỷ lại bạc tình, từ nàng một mực đi theo mình, thậm chí ảnh hưởng tới cuộc sống của mình cũng không quan tâm, Mạc Nghệ đã nhận ra.
Nàng sẽ không đi nghĩ người khác có thể bị tổn thương hay không, nàng sẽ chỉ cân nhắc chính nàng, vì thỏa mãn dục vọng cá nhân, nàng cái gì cũng làm ra được!
Mạc Nghệ cảm thấy, giữa người và người, cần phải có tối thiểu tôn trọng cùng giới hạn!
Dạ Mạt từ lúc đạo văn Hạ Tiểu Noãn một khắc kia đã không hề tôn trọng Tiểu Noãn, hiện tại thế mà còn trơ trẽn há miệng nói không cần làm lớn chuyện!
Nàng từ đầu đến cuối đặt mình vào vị trí cao cao tại thượng, nàng ngồi ở vị trí đó xem thường Tiểu Noãn, cho rằng nàng chỉ cần yêu cầu hòa giải, Tiểu Noãn liền phải cảm ơn và nghe theo nàng!
Mạc Nghệ đưa tay, pm hồi đáp không chút do dự:
"Cái gì gọi là chỉ cần ta mở miệng, ngươi sẽ gánh chịu bất luận hậu quả nào? Mình làm sai, gánh chịu hậu quả vốn dĩ là lẽ đương nhiên.
Lời này của ngươi nói, ngược lại như là ngươi ủy khuất cầu toàn, nể mặt ta đến tìm kiếm hòa giải!
Sự việc đã lên men nhiều ngày như vậy, ngươi một câu không cần thiết đối mặt với pháp luật, vừa muốn xóa bỏ chuyện Tiểu Noãn bị mắng chửi sao?
Dư luận quay chiều sau đó, ngươi đau khổ sao? Bị ngàn người chỉ trích, ngươi tuyệt vọng sao?
Vậy ngươi có nghĩ tới, tâm huyết của mình bị ngươi trộm đi, còn bị fan của ngươi tùy ý chửi rủa, Tiểu Noãn nhận đả kích, đau khổ đến mức nào không?
Tình hình bây giờ đều là những gì ngươi đáng phải nhận.
Nếu ngươi thực sự muốn giải quyết vấn đề, không phải bí mật tới tìm ta thương lượng, cái ngươi thiếu là một lời giải thích cho Tiểu Noãn! Cho công chúng một lời giải thích! Cho những fan hâm mộ bị ngươi che mắt một lời giải thích!
Nếu ngươi tiếp tục cố chấp không tỉnh ngộ, ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"
Mạc Nghệ nói trúng tim đen, phân tích tâm lý của Dạ Mạt mười phần thấu triệt, Dạ Mạt nhìn thấy tin nhắn, nước mắt tràn mi mà ra.
Trong ấn tượng của nàng, Mạc Nghệ tuy thanh lãnh nhưng tính cách ấm áp. Dù trước kia mình thường xuyên dây dưa, hắn cũng chỉ lờ mình đi.
Nàng là lần đầu tiên nghe được Mạc Nghệ nói nặng như vậy, hai mắt đẫm lệ nhìn tin nhắn lại trả lời:
"Quen biết lâu như vậy, ta ở trong lòng ngươi nguyên lai đáng ghét đến vậy, ngươi từ đầu, có phải chưa bao giờ để mắt tới ta không?"
Mạc Nghệ cau mày, lười cùng người giả vờ vô tội dây dưa, pm trả lời ngắn gọn:
"Ngươi chưa hề có trong lòng ta, nếu không phải vì Tiểu Noãn, ta mặc kệ ngươi bẩn thỉu hay đáng ghét, đều không liên quan đến ta, nhưng ngươi trêu chọc Tiểu Noãn, là chạm đến ranh giới cuối cùng của ta.
Đã ngươi lảm nhảm không ngừng, ta nói rõ cho ngươi biết, trước mắt ngươi chỉ có hai con đường:
1 Lập tức gỡ bỏ tác phẩm liên quan, công khai thừa nhận đạo văn và xin lỗi Tiểu Noãn; 2 Thông qua tòa án xét xử, dựa vào phán quyết để gỡ bỏ toàn bộ tác phẩm, đồng thời công khai thừa nhận đạo văn và xin lỗi Tiểu Noãn!"
Kết quả không khác gì nhau, tự ngươi chọn!
Mạc Nghệ gửi tin nhắn xong, không muốn nhìn bất cứ tin tức nào liên quan tới Dạ Mạt, thiên hạ rộng lớn, hắn không phải chưa từng gặp đủ loại người, nhưng kiểu như Dạ Mạt làm chuyện xấu còn cố tình tỏ ra ủy khuất để mong được thông cảm, thật khiến hắn buồn nôn!
Mạc Nghệ hít sâu một hơi, ngẩng mắt nhìn thấy mấy miếng dán tủ lạnh rất đáng yêu của Hạ Tiểu Noãn trên tủ, tim trong nháy mắt mềm đi.
Thế giới này vốn vậy, người có nội tâm cứng rắn, dù có gặp phong ba bão táp ở bên ngoài, cô vẫn sẽ bước tiếp trên con đường của mình, khiến thế giới của mình, tràn đầy ấm áp.
Mạc Nghệ cong môi, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, hắn bắt đầu yêu cuộc sống có củi gạo dầu muối, có khói lửa nhân gian này!
Dạ Mạt hoàn toàn mất hy vọng, nàng bắt đầu tìm đội ngũ luật sư, hỏi xem nếu thực sự đưa ra tòa án, mình có bao nhiêu phần thắng.
Chuyện này trên Microblogging ồn ào quá lớn. Mạc Nghệ tìm đội ngũ luật sư lại quá giỏi, phần lớn luật sư Dạ Mạt tìm đều uyển chuyển từ chối!
Dạ Mạt lúc này mới phát hiện, Mạc Nghệ nói trước mắt cô chỉ có hai con đường, liền thật sự không cho cô bất cứ đường lui nào!
Nhân viên công tác bên xuất bản bận đến sứt đầu mẻ trán, dư luận lên án ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có người bắt đầu liên tục gửi thư cho bên xuất bản, yêu cầu họ cho mọi người một lời giải thích.
Trang web manga online cũng liên tục nhận được khiếu nại của độc giả, mọi người đều nói, loại manga đạo văn này nếu không gỡ bỏ, tức là coi thường tác giả manga gốc.
Các bên nhận được thư luật sư, cuối cùng cũng không chịu được áp lực, trang mạng online lập tức gỡ manga của Dạ Mạt xuống, bên xuất bản cũng dừng quá trình xuất bản manga.
Tin tức xấu dồn dập kéo tới tấn công Dạ Mạt, nàng run rẩy leo lên Microblogging, những lời bình luận và mắng chửi, mỗi một dòng đều khiến cô không dám đối diện.
Vì có Lâm Chỉ Khê và Cố Uyên công khai ủng hộ, càng có nhiều người cho biết sẽ tiếp tục chú ý chuyện này.
Dạ Mạt biết mình trốn không thoát, nếu mang trên lưng bản án của tòa, sẽ chỉ càng mất mặt hơn, hiện tại, cô chỉ còn cách cúi đầu.
Dạ Mạt ngồi trước máy tính, gõ gõ xóa xóa, từng câu từng chữ cẩn trọng trong cách dùng từ, mấy câu có thể giải thích ra sự tình, cô đã mất rất lâu!
Trong chương trình Mẹ và Bé, các khách mời dựng lều xong đã lâu, còn lều của đạo diễn vẫn chưa ra hình thù gì!
Minh Hiên ngủ trưa đã tỉnh, không thấy ba đâu, kéo tay mẹ đi xuống du thuyền.
Lạc Lê cũng cảm thấy lạ, bình thường đạo diễn chờ các bạn nhỏ tỉnh sẽ tập hợp quay phim, hôm nay lại không có động tĩnh.
Lạc Lê đi xuống du thuyền, tập trung nhìn vào. Đạo diễn đang cúi người, lắp ba lắp bắp vật lộn với cái lều không chịu nghe lời, dưới chân toàn là công cụ ngổn ngang, sau lưng đạo diễn, áo bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn.
Lạc Lê không nhịn được bật cười, đạo diễn lườm hắn:
"Cười cái gì mà cười, không có nhãn lực độc đáo, còn không mau lại giúp?"
Lạc Lê nghe lời, tiến về lều đạo diễn, vô tình liếc thấy màn hình máy quay phim, cư dân mạng nhao nhao hét với hắn:
"Lạc Lê, đừng qua, cái lều này đạo diễn đến tối cũng dựng không xong!
Đến lúc đó, để hắn lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường!
Ở trên hòn đảo không người này, hắn có kêu rách cả cổ cũng không ai quản!"
"Lạc Lê, xin ngươi nhớ, đây là đạo diễn hoang đảo phiêu lưu ký!
Ngươi không được nhúng tay, cứ động tay vào, thì khoảnh khắc gây cười của ta sẽ bị ngươi hủy hết!"
"Lạc Lê, khuyên ngươi tự hiểu chút, ta còn muốn nhìn lão nhân cùng biển!"
Lạc Lê lập tức dừng bước chân, trong lòng có chủ ý, giả bộ vô tội gãi đầu, nói với đạo diễn:
"Đạo diễn, không phải tôi không muốn giúp anh, chủ yếu là tôi cũng chưa dựng lều bao giờ, sợ giúp càng thêm bận!
Anh ngẩng đầu xem, lều của mọi người đều dựng xong rồi, bọn họ dựng nhanh nhẹn lắm!
Anh nhờ ai như Trình tổng, Cố Uyên, Tề Phong Ngôn thì còn có lý hơn nhờ tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận