Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 232: Nàng nhỏ như vậy liền cho Ninh Ninh làm nhỏ quân sư (length: 8299)

Lâm Chỉ Khê trở lại phòng ngủ, phát hiện Ninh Ninh đã bị chuyển đi, Cố Uyên về tới còn một mặt cười tủm tỉm, nhịn không được mặt mày tràn đầy hiếu kì.
Cố Uyên xích lại gần bên tai Lâm Chỉ Khê, giọng nói ép rất thấp, ý cười vẫn tràn ra:
"Ninh Ninh bây giờ học quá gian xảo, hắn vẫn rất giỏi giả bộ, ngươi có phải không phát hiện? Hắn một mực liền không ngủ, hắn giả vờ ngủ suýt chút nữa lừa được ta!
Ta thấy hắn giả vờ rất giỏi, liền tương kế tựu kế đem hắn trực tiếp đưa đến chỗ Phương di!"
Lâm Chỉ Khê cũng không nhịn được, phì một tiếng bật cười:
"Ninh Ninh vừa rồi là giả vờ ngủ? Ta thật không phát hiện!
Ngươi cái ông bố này cũng quá nhẫn tâm, Ninh Ninh ngủ ngươi chuyển hắn đi coi như xong, lần này biết rõ hắn tỉnh mà sửng sốt chuyển đi?
Ta đau lòng Ninh Ninh quá, bé Ninh Ninh trong lòng hẳn đang rỉ máu!"
Cố Uyên lại cười:
"Đầu nhỏ của hắn xoay nhanh lắm đấy, nửa đường còn giả vờ như tỉnh muốn bắt quả tang ta!"
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc trừng lớn mắt, giơ ngón tay cái lên:
"Không hổ là con trai ta, phản ứng thật là nhanh, hắn thông minh như vậy, sao vẫn không đấu thắng ngươi? Sửng sốt bị ngươi đưa đến chỗ Phương di?"
Cố Uyên tự tin hừ một tiếng:
"Ta hù dọa hắn, nói tỉnh là phải tự ngủ! Hắn sợ đến tranh thủ thời gian lại giả vờ ngủ tiếp!"
Cố Uyên vừa nói xong, Lâm Chỉ Khê cười đến suýt gãy cả lưng, không nhịn được kinh hô:
"Ngươi cái ông bố này, quả thực quá xấu rồi, con còn nhỏ như vậy, cả đêm nay chắc là giận đến ngủ không yên, Ninh Ninh muốn đánh đổ ngươi ngọn núi lớn này, thật là khó khăn!"
Vẻ mặt Cố Uyên chợt trở nên nguy hiểm, đưa tay đóng cửa phòng ngủ, kéo tay nhỏ của Lâm Chỉ Khê, phòng ngủ chỉ mở đèn đầu giường, hơi mờ ảo.
Cố Uyên nghiêng người tới gần Lâm Chỉ Khê, giọng nói mập mờ:
"Ta xấu? Ngươi nói cho cẩn thận, ta chỗ nào xấu?"
Bầu không khí phòng ngủ lại bắt đầu dần dần ấm lên.
Tại phòng Phương di, Cố Vũ Ninh cũng dần dần đi vào giấc mộng đẹp.
Tắm thơm tho Đậu Đậu giờ phút này đang cuộn tròn trong ngực Tần Tư Tuyết, liên tục hít hà nhiều lần.
Tần Tư Tuyết khó hiểu nhìn con gái mình, hiếu kì hỏi thăm:
"Đậu Đậu ở trường mẫu giáo gặp chuyện gì buồn bực sao? Có bạn nhỏ nào bắt nạt Đậu Đậu không? Hay là cô giáo mới lại làm oan con?"
Đậu Đậu vội vàng lắc đầu:
"Không có đâu, Ma Ma, cô giáo mới tốt lắm, đối xử với bạn nhỏ nào cũng rất thân thiết! Đậu Đậu rất thích! Cũng không có bạn nào bắt nạt Đậu Đậu, Đậu Đậu học Taekwondo cũng không phải là uổng đâu nha, Đậu Đậu có thể tự bảo vệ mình!"
Tần Tư Tuyết càng thêm khó hiểu, bình thường con gái mình như con chim nhỏ, dù vui hay không vui đều sẽ líu ríu chia sẻ với mình.
Hôm nay thế mà than thở một câu không nói, đây là cứng cáp rồi? Có chuyện giấu mình không nói? Tần Tư Tuyết đột nhiên hơi hoảng hốt, giọng cũng có chút ủy khuất:
"Đậu Đậu bây giờ có phải lớn rồi không cần mụ mụ nữa? Đậu Đậu trước kia cái gì cũng biết kể với mụ mụ, bây giờ lại học được giấu mụ mụ!
Haizz, mặc dù mụ mụ biết Đậu Đậu đến tuổi dậy thì có lẽ sẽ cảm thấy mụ mụ phiền phức, muốn có không gian riêng.
Nhưng mụ mụ không nghĩ tới, ngày này tới nhanh vậy, mụ mụ thất vọng quá!"
Đậu Đậu vốn chỉ lo lắng cho Ninh Ninh, không ngờ mụ mụ đột nhiên ủy khuất như vậy, Đậu Đậu vội rúc vào ngực mụ mụ, tay nhỏ còn ra vẻ vỗ lưng mẹ:
"Không phải đâu Ma Ma, Đậu Đậu không muốn giấu Ma Ma mà, Đậu Đậu không phải đang thở dài vì mình, Đậu Đậu là vì Ninh Ninh, kể cho Ma Ma một bí mật nha. Ba ba Ninh Ninh bảo là con trai đều phải tự ngủ, cho nên bắt Ninh Ninh tự ngủ, để Ninh Ninh chứng minh mình là con trai!
Hôm nay Ninh Ninh lo lắng lắm, hắn vừa muốn làm con trai, lại muốn ngủ với mụ mụ, Đậu Đậu đã nghĩ nát óc để tìm cách.
Cũng may Đậu Đậu là con gái, không cần chứng minh mình là con trai, nếu không Đậu Đậu cũng bị ba ba bắt ngủ một mình đó!"
Tần Tư Tuyết nghe được chuyện nhà Lâm Chỉ Khê, lập tức hào hứng, mắt đều sáng lên, vội vàng hỏi:
"Thật sao? Ninh Ninh còn nhỏ đầu óc đã có nhiều phiền não thế rồi? Vậy Đậu Đậu có nghĩ ra cách cho Ninh Ninh không?"
Đậu Đậu lại thở dài:
"Đậu Đậu đang nghĩ mà, Đậu Đậu không biết phải làm thế nào, Đậu Đậu bảo Ninh Ninh về nhà giả vờ, thừa dịp ba ba mụ mụ không để ý trực tiếp lên giường mụ mụ ngủ.
Em bé ngủ thì không cần phải chứng minh mình là con trai đúng không?
Đậu Đậu cảm thấy mình nghĩ ra cách có lẽ hiệu quả, nhưng không hiểu sao, Đậu Đậu vẫn luôn hơi lo cho Ninh Ninh!"
Tần Tư Tuyết phì một tiếng bật cười, Trình Thư Nghiễn vừa vặn bước vào, Tần Tư Tuyết không nhịn được mở miệng với chồng:
"Thư Nghiễn ca ca, con gái anh ghê gớm thật, bé tí tuổi đã làm quân sư cho Ninh Ninh, nàng còn dạy Ninh Ninh chơi xấu. Chắc nàng muốn đẩy Ninh Ninh xuống hố mất.
Ninh Ninh đối mặt với Cố Uyên đấy, hai đứa nhỏ sao có thể là đối thủ của Cố Uyên?"
Trình Thư Nghiễn hiếu kì nhíu mày:
"Cố Uyên lại định làm gì để chỉnh con trai? Lại bắt con trai mình chơi xấu?"
Đậu Đậu như tìm được đồng minh, miệng liền như máy hát:
"Ba ba Ninh Ninh không muốn để Ninh Ninh ngủ chung với mụ mụ, lại còn bảo Ninh Ninh là con trai đều phải tự ngủ á! Ba ba Ninh Ninh muốn chiếm tiên nữ dì một mình!"
Trình Thư Nghiễn nghe xong, khóe miệng thoáng nhếch cười, cảm thấy Cố Uyên nói rất đúng lý, nhìn mặt con gái mình hồn nhiên ngây thơ, bỗng nhiên chuyển chủ đề:
"Lời này không sai, lần này ta phải đứng về phía Cố Uyên thúc thúc của con, Đậu Đậu, con có thấy khả năng là, con gái cũng cần ngủ riêng không?"
Mặt Đậu Đậu đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ ba ba lại trở mặt nhanh vậy, thoáng cái đã cảm nhận được nguy hiểm, sợ đến nàng ôm chặt mụ mụ, thậm chí dùng tay nhỏ túm chặt áo ngủ của mụ mụ, vội nhắm tịt mắt, miệng lẩm bẩm:
"A, buồn ngủ quá nha, Đậu Đậu ngủ rồi, sáng mai còn phải đi mẫu giáo, mệt mỏi quá! Ba ba đừng ồn, Đậu Đậu không nghe thấy gì hết á!"
Trình Thư Nghiễn bất đắc dĩ bĩu môi, Tần Tư Tuyết không nhịn được cười khúc khích, trách sao Đậu Đậu lại dạy Ninh Ninh chơi xấu, hóa ra chính nàng cũng chỉ có một chiêu đó.
Đậu Đậu và Ninh Ninh đều cảm nhận được sự uy hiếp đến từ ba ba.
Mắt bé Tinh Tinh lại vẫn nhấp nháy, một mặt hưng phấn vì không ngủ được.
Hạ Mộc bên cạnh cậu đã gần ngủ say, cậu vẫn tỉnh táo mở miệng:
"Mộc Mộc mai thực sự dẫn Tinh Tinh đi quay quảng cáo hả? Mai Tinh Tinh thật sự không phải đi mẫu giáo sao? Tinh Tinh có thể thấy chú Lạc Lê?"
Hạ Mộc không nhịn được mở mắt ra:
"Ngươi cái tên này, sẽ không còn bé đã mắc chứng già lú lẫn đấy chứ? Mụ mụ trả lời bao nhiêu lần rồi?
Rốt cuộc ngươi có ngủ không? Nếu mai ngủ dậy muộn, đến muộn, đạo diễn sẽ mắng đó biết chưa?"
Tô Diệc Tinh cười khanh khách:
"Không muộn đâu, mỗi lần Mộc Mộc vừa gọi Tinh Tinh là Tinh Tinh sẽ nhảy dựng lên từ trên giường rồi chạy đến ngay.
Mai chỉ được thấy chú Lạc Lê thôi sao? Tinh Tinh chỉ quay quảng cáo với chú Lạc Lê thôi hả? Không quay với người khác?"
Hạ Mộc mắt đầy vẻ hiếu kì:
"Ồ, vừa ra phim trường đã muốn quay quảng cáo với Lạc Lê còn không vừa ý sao, làm sao? Trong lòng con còn ai khác à?
Chú Lạc Lê của con đúng là trả nhầm giá đấy, chú ấy mà biết mai được quay quảng cáo với con chắc mấy hôm trước đã hưng phấn mong chờ rồi!"
Bé Tinh Tinh cười hắc hắc:
"Tinh Tinh còn muốn quay với ba ba Ninh Ninh nữa! Ba ba Ninh Ninh làm tóc cho Tinh Tinh còn đẹp hơn chú Lạc Lê!"
Hạ Mộc dùng một tay bịt mắt Tô Diệc Tinh:
"Nghĩ đẹp đấy, chú Cố Uyên của con giải nghệ rồi, con muốn quay quảng cáo với chú ấy còn khó hơn cả lên trời, tốt nhất là đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận