Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 105: Âu hoàng Tinh Tinh (length: 8304)

Mộ Tâm Từ một lòng muốn cùng Ninh Ninh ca ca cùng đi xem phòng ở, ba ba nói nàng căn bản nghe không hiểu, cau mày giãy dụa:
"Ba ba hôm nay sao kỳ quái vậy, tại sao cứ giữ ta vậy?
Tâm Từ bây giờ lớn rồi, có thể tự mình đi đường rất xa, lần trước cùng mụ mụ ghi hình, mụ mụ cũng đâu có ôm Tâm Từ.
Tâm Từ bây giờ đã lợi hại rồi, ba ba đừng có kéo ta hoài, Tâm Từ có thể tự đi, Tâm Từ không cần ba ba ôm.
Ba ba nói cái gì rau dại, Tâm Từ nghe không hiểu, ba ba lần sau đừng tới nữa. Ba ba là đồ phiền phức!"
Lạc Lê cười lớn tiếng hơn, hắn bình thường cũng hay trêu chọc, xem Mộ Thần tranh tài, bây giờ nhìn Mộ Thần bị con gái mình cự tuyệt thẳng thừng, không thể nhịn cười được.
Mộ Tâm Từ nói xong, đuổi theo Cố Vũ Ninh liền chạy, Mộ Thần vừa đi vừa nghiến răng, mình tự tay nuôi lớn áo bông nhỏ thân thiết, thế mà lại ghét bỏ mình là đồ phiền phức!
Mộ Tâm Từ vừa chạy mấy bước, thấy Cố Vũ Ninh dừng lại, hơi ngửa đầu, kinh ngạc "Oa" lên một tiếng.
Hạ Mộc cầm bản đồ tay cũng hưng phấn có chút run rẩy, lập tức một tay ôm lấy Tô Diệc Tinh, đột nhiên hôn lên má hắn một cái.
Tô Diệc Tinh mặt ngơ ngác, không hiểu sao lại bị mụ mụ hôn, Ninh Ninh ca ca còn đang nhìn kia, ngượng ngùng cười ngây ngô với Hạ Mộc:
"Ma quỷ, giữa ban ngày, không biết xấu hổ."
Hạ Mộc thả Tô Diệc Tinh xuống, vội vàng nói:
"Ai là ma quỷ, mới học theo ta nói đấy thôi, con nhanh ngẩng đầu lên xem thử.
Con đúng là không hổ là con trai ta, cái danh Âu hoàng Tinh Tinh của con đúng là danh bất hư truyền!
Con xem chữ dán trên cửa đi, đây chính là phòng Tinh Không mà con chọn đấy."
Tô Diệc Tinh ngẩng đầu lên nhìn, mắt hoa cả lên, khoát tay:
"Nhìn chữ gì chứ, ta có biết đâu, cái tòa thành lớn này là do ta chọn phòng sao? Tối nay ta sẽ ngủ ở đây á?"
Mộ Tâm Từ mặt đầy hâm mộ đi đến cạnh Tô Diệc Tinh:
"Thích ghê á, Tinh Tinh, nhà con là biệt thự lớn đó, hóa ra Minh Hiên ca ca không phải quốc vương, mà con mới là."
Tần Nhiên lúng túng sờ lên mũi mình, người không tự chủ được mà rụt về phía sau.
Vừa hay Tề Minh Hiên từ xa đi tới, nhìn thấy cái lầu hai đẹp nhất cả thôn, không dám tin mà kéo tay Tống Mộng Oánh:
"Mụ mụ, ai ở đây vậy?"
Tống Mộng Oánh ngơ ngác nhìn hai chữ "Tinh Không" dán trên cửa, khẽ nói:
"Hình như là nhỏ Tinh Tinh, lần trước nó ở nhà trưởng thôn, lần này chắc là ở phòng giàu nhất thôn rồi."
Tề Minh Hiên nhìn ngôi nhà mới xây này, miệng không nhịn được bĩu môi, nước mắt lại đầy trong hốc mắt:
"Không phải nói là mái nhà Tinh Không là bị thủng à? Đây đâu quá mức hào hoa, đây đâu còn nhìn thấy Tinh Không, đây quả thực là gạt người."
Tần Nhiên không dám nói một lời, Tô Diệc Tinh không nhịn được an ủi:
"Minh Hiên ca ca đừng khóc, nói không chừng bên ngoài nhìn đẹp thôi, bên trong bị thủng đó, chúng ta vào xem thử."
Tề Minh Hiên nghe Tô Diệc Tinh đề nghị cùng Tô Diệc Tinh cùng nhau mở cửa sân của phòng Tinh Không ra.
Sân của phòng Tinh Không vô cùng rộng rãi, được dọn dẹp sạch sẽ, vừa vào nhà, phòng bếp, nhà vệ sinh thứ gì cần đều có.
Tề Minh Hiên không cam tâm, trực tiếp leo lên lầu hai, nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Tô Diệc Tinh chạy tới chạy lui trên lầu hai. Các người lớn vẫn còn trên bậc thang đã nghe thấy tiếng hô lớn của Tô Diệc Tinh:
"A! Oa!"
Hạ Mộc bắt đầu lo lắng, sợ nhỏ Tinh Tinh có chuyện gì, vội vàng bước nhanh chạy lên, hoảng hốt tìm được Tô Diệc Tinh, há mồm to y như nhỏ Tinh Tinh.
Tề Minh Hiên cũng nghe thấy chạy tới, hắn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cố Vũ Ninh cẩn thận từng li từng tí bước lên thang lầu, còn quay lại kéo tay Lâm Chỉ Khê, sợ mụ mụ đi quá nhanh, té ngã trên bậc thang.
Mộ Tâm Từ theo Cố Vũ Ninh cùng Lâm Chỉ Khê đến cạnh Tô Diệc Tinh, nhìn thấy cái sân thượng rộng lớn, vui vẻ quay lại kêu lên:
"Mụ mụ, Tâm Từ sau này sẽ không nghe mẹ nói bậy nữa, cái phòng này quá đã đi, mẹ mau đến xem này, ở đây có một dãy ghế nằm a!"
Tất cả các khách mời đi lên sân thượng đều ngây ngốc cả ra.
Không ngờ ở trong cái làng lụn bại này lại có một nơi thanh bình như vậy.
Đêm đến im ắng, trong làng sẽ rất yên tĩnh, nằm trên ghế nằm ở sân thượng, ngẩng đầu nhìn, tất cả đều là Tinh Không.
Tiếng khóc than của Tề Minh Hiên lại có chút truyền đến:
"Hóa ra Tinh Không là ở trên sân thượng nhìn Tinh Không, chứ không phải là nhà không có nóc! Ta thật là bị lừa, sớm biết vậy đã chọn Tinh Không."
Tần Nhiên nhẹ nhàng kéo tay Mộ Thần, lẳng lặng đi ra ngoài.
Lâm Chỉ Khê nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tô Diệc Tinh, không nhịn được qua véo véo má Tô Diệc Tinh, khẽ nói:
"Vận của Tinh Tinh tốt quá, sau này dì chọn gì cứ đi theo Tinh Tinh là được rồi, dì thích con lắm."
Tô Diệc Tinh vẻ mặt kiêu ngạo, cảm giác mình như đã làm chuyện gì đó lớn lao lắm vậy.
Tay Lâm Chỉ Khê vừa mới buông từ má Tô Diệc Tinh xuống, cứ thấy có gì đó sai sai, vừa quay đầu lại, Cố Uyên và Cố Vũ Ninh đang trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Chỉ Khê rụt cổ một cái, che giấu như gãi đầu một cái, nhân lúc hai con "trừng mắt trừng mắt quái" chưa mở miệng, tranh thủ đánh trống lảng:
"Phòng này đẹp thế, ta có chút mong chờ phòng bóng cây của chúng ta rồi, chúng ta đi nhanh thôi, đi xem thử nhà của chúng ta đi."
Lâm Chỉ Khê nói xong liền cất bước, Cố Vũ Ninh không bỏ qua đuổi theo, cái miệng nhỏ cứ nói:
"Mụ mụ vừa nãy véo má Tinh Tinh đệ đệ đúng không? Mụ mụ thích Tinh Tinh đệ đệ lắm sao? Thích hơn cả Ninh Ninh sao?"
Trong lòng Lâm Chỉ Khê hoảng hốt, cười gượng gạo:
"Đâu, đâu có thể như thế."
Cố Uyên hé miệng đi tới, khẽ vạch trần:
"Mụ mụ có véo, ba ba làm chứng, ba ba nhìn thấy."
Cố Vũ Ninh khẽ hừ một tiếng, Lâm Chỉ Khê căn bản không dám trả lời, đi theo mọi người đi về phía trước.
Cũng may nhà của họ cũng không xa, trong sân có một cây cổ thụ cao lớn che trời, từ xa đã có thể nhìn thấy.
Tô Diệc Tinh cũng tò mò phòng ở của người khác trông ra sao, căn bản không nán lại phòng Tinh Không, kéo tay mụ mụ đi theo sau mọi người.
Mộ Tâm Từ thấy cây cổ thụ, vui vẻ kéo tay Cố Vũ Ninh chạy:
"Ninh Ninh ca ca, nhanh lên, mẹ ta nói cây cổ thụ đó chính là nhà của con đấy.
Cái bên cạnh kia chắc chắn là nhà của Tâm Từ rồi. Nhà của Tâm Từ với nhà Ninh Ninh ca ca, sát vách!"
Cố Vũ Ninh thấy căn phòng mình chọn, trong lòng đầy tò mò, theo Mộ Tâm Từ một đường chạy chậm, đẩy cửa sân ra, ngửa đầu nhìn cây cổ thụ cao lớn, cất bước vào nhà, đảo mắt nhìn quanh phòng, vui sướng chạy đến cửa sân gọi to về phía Lâm Chỉ Khê:
"Mụ mụ, Ninh Ninh chọn phòng tốt lắm luôn á, trong phòng không hề tối, trên giường lớn có bóng lá, nhưng không che khuất ánh sáng, trong phòng còn có cả nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh lại còn có cả bồn tắm lớn nữa! So với lần trước đúng là thiên đường!"
Lâm Chỉ Khê còn chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng Ninh Ninh gọi, Tề Minh Hiên lại là một tràng kêu than:
"Sao bộ này cũng tốt vậy, có phải chỉ mỗi mình ta là không tốt không?"
Tống Mộng Oánh thấy Tề Minh Hiên lại sắp khóc, đã thành quen rồi, cười ha hả nhìn mặt Hạ Mộc:
"Con trai tôi nhận đả kích cứ hết đợt này đến đợt khác, hôm nay nó chắc khóc hết tám trăm lần mất."
Hạ Mộc nghịch ngợm chạy đến cạnh Tần Nhiên, giơ ngón cái về phía Tần Nhiên, giọng nói cũng đầy vẻ khen ngợi:
"Tuyệt vời vẫn là cậu tuyệt vời nhất, vụ này cậu thả khói mù cao thật đó."
Tần Nhiên mỉm cười nhẹ:
"Ta đoạn đường này liều mạng giảm sự tồn tại của mình, cậu mau đừng nói nữa, chắc là lần quay này kết thúc, ta từ dì được Tề Minh Hiên yêu thích nhất thành dì bị ghét nhất rồi."
Một đoàn người cười nói đi đến cửa sân của phòng bóng cây, Mộ Thần cất bước bước vào, Tâm Từ vẫn còn đang ngạo kiều khoe với ba ba phòng ở của Ninh Ninh ca ca đẹp.
Mộ Thần sắc mặt tối sầm, bế phắt Mộ Tâm Từ vào lòng, vội nói:
"Nhà chúng ta ở sát vách kìa, con còn chưa nhìn phòng nhà mình đã quan tâm phòng của Ninh Ninh ca ca, thật là con có lòng với nó quá rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận