Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 328: Không mang tới Ninh Ninh ca ca sao có thể xem như Lạc Vũ tinh? (length: 7836)

Tô Văn Kỳ tối hôm qua cùng Hạ Mộc kể chuyện Tinh Tinh bởi vì câu chuyện ở giải thi đấu mà nổi danh, bị một vài bạn nhỏ ở nhà trẻ ghen tị.
Tô Văn Kỳ kể chuyện sinh động như thật, Hạ Mộc nghe được thì vô cùng vui mừng.
Tinh Tinh đối mặt với những lời chất vấn có thể giữ thái độ không kiêu ngạo, không tự ti, thậm chí còn có thể khiến đối phương sợ hãi, điều này khiến Hạ Mộc vô cùng cảm kích.
Nàng cũng là lần đầu làm mẹ, cách dạy dỗ con cái vẫn đang tìm tòi. Nàng không muốn để con mình bị thiệt thòi ở bên ngoài, nhưng cũng quyết không cho phép con mình dùng vũ lực ức hiếp bạn khác.
Nàng thấy Tinh Tinh vừa nghịch ngợm lại hiểu chuyện, khi nàng không thấy, một mình cũng có thể giải quyết rắc rối một cách hoàn hảo!
Nàng biết, việc mang Tinh Tinh tới tham gia chương trình này có ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Tinh Tinh là một cậu bé có khả năng học tập mạnh mẽ, hắn học được sự dũng cảm từ những bạn nhỏ, học được thiện chí giúp người và cả cách bảo vệ bản thân.
Ngày thứ hai trước khi đi học, Hạ Mộc không kìm được vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của con trai, dặn dò hắn, nếu như gặp lại những bạn nhỏ không quá hiền lành với hắn, có thể tự mình giải quyết, nếu không giải quyết được thì nhất định phải nói với cô giáo.
Tinh Tinh nhớ lời Mộc Mộc, nhưng hôm nay ở trường mẫu giáo lại trải qua một ngày lạ thường bình tĩnh.
Mấy bạn nhỏ hôm qua nói chuyện rất khó nghe khi thấy hắn liền đi vòng, thông tin hắn có một Lang Vương thúc thúc đã lan truyền nhanh chóng trong nhà trẻ.
Khi các bạn nhỏ truyền tai nhau luôn thích xen lẫn những tưởng tượng của mình.
Thân thế của bé Tinh Tinh qua lời đồn đã trở nên khó phân biệt.
Thậm chí có người nói, vì chú của Tinh Tinh không có con sói nào, nên mỗi ngày sau khi tan học, Tinh Tinh đều phải đi cùng Lang Vương thúc thúc ở trong hang núi.
Tinh Tinh lại trở thành truyền ngôn là Lang Vương đời sau, gần giờ tan học thì những lời đồn này đã đến tai Tinh Tinh.
Tinh Tinh tìm mấy bạn nhỏ hỏi thăm, dù các phiên bản câu chuyện có khác nhau, nhưng kết luận đều giống nhau.
Các bạn nhỏ ngây thơ thật sự tin rằng hắn là Lang Vương tương lai, vừa e ngại vừa sùng bái hắn.
Bé Tinh Tinh vốn muốn giải thích, nhưng căn bản là không thể giải thích được, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm:
Mộc Mộc còn bảo nếu mình không giải quyết được thì đi tìm cô giáo, bây giờ nhìn lại, tìm cô giáo cũng không giải quyết được. Hắn đã bị đồn thành người kế vị của Cố Uyên thúc thúc rồi, nghĩ đến vẫn có chút kích động!
Bé Tinh Tinh cảm thấy trường mẫu giáo này càng ngày càng có ý vị, tan học, nghênh ngang đi ra ngoài, ra đến cổng lại kinh ngạc phát hiện, ngoài cổng trường có rất nhiều người vây quanh.
Phụ huynh vốn đến đón các bạn nhỏ, dường như đã quên mất sứ mệnh của mình, đưa điện thoại lên cao, chen tới chen lui trong đám đông!
Lạc Lê ban ngày liên hệ với Tô Văn Kỳ, từ lần trước cùng nhau ăn cơm ở nhà Tinh Tinh, Lạc Lê đơn phương cảm thấy mình và Tô Văn Kỳ đã kết bạn.
Hắn cảm thấy Tô Văn Kỳ giống như mình, khát khao được bé Tinh Tinh yêu mến!
Không phải sao, sắp tới lại phải đi ghi hình, Lạc Lê gắng hết sức muốn thể hiện trước mặt Tinh Tinh, lần này, hắn không muốn lại thua Cố Uyên! Nhân lúc tối nay không có phần diễn của mình, Lạc Lê đi theo Tô Văn Kỳ đến nhà trẻ đón bé Tinh Tinh, chuẩn bị đưa Tinh Tinh đi đặt may một bộ trang phục biểu diễn kinh diễm.
Tô Văn Kỳ ban đầu rất hoan nghênh Lạc Lê, dù sao có một người chú thích con mình như vậy là chuyện tốt.
Nhưng Tô Văn Kỳ thật sự đánh giá thấp sự nổi tiếng của Lạc Lê, dù sao hắn cũng từng là một vận động viên đoạt huy chương vàng, người biết hắn không phải là ít.
Mỗi lần hắn xuất hiện ở cổng trường, luôn có vài phụ huynh nhận ra hắn và muốn tới trò chuyện một lúc!
Hắn ở cổng trường của Tinh Tinh cũng coi như được xem trọng, nhưng Lạc Lê này vừa đến thì lại khác hẳn.
Hắn vừa xuống xe đã bị người nhận ra, người muốn chụp ảnh chung xếp hàng dài, một lúc đã vây bọn họ thành một vòng tròn chật ních.
Tô Văn Kỳ càng nhìn càng thấy không ổn, số người tìm Lạc Lê chụp ảnh chung ngày càng đông, hắn nghiễm nhiên biến thành một công cụ chụp ảnh cho người khác!
Cũng may bé Tinh Tinh từ nhà trẻ đi ra nhanh, Tô Văn Kỳ nhón chân, vẫy tay gọi Tô Diệc Tinh vài tiếng, Tinh Tinh mới nhìn rõ ba ba ở đâu.
Lạc Lê cũng chẳng bận tâm tới những fan đang vây xem bên cạnh, thấy Tinh Tinh tan học, vui vẻ chào hỏi.
Tô Diệc Tinh có chút bất ngờ, vừa gọi chú, vừa vượt qua đám người vây quanh bên người chú, đi tới cạnh chú, vui vẻ cùng lên xe.
Tô Diệc Tinh rời đi rất dứt khoát, khiến các bạn nhỏ đang ngạc nhiên ngơ ngác vừa tan học càng thêm sửng sốt.
Các bạn nhỏ vì chiều cao nên chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập một chỗ, căn bản không thấy người bọn họ vây quanh có hình dáng ra sao.
Tô Diệc Tinh lại gọi chú chạy đến, các bạn nhỏ đương nhiên cho rằng Lang Vương thúc thúc của Tô Diệc Tinh đến rồi!
Tin đồn Tô Diệc Tinh là sói con vương, lại được viết thêm một trang nổi bật.
Lạc Lê và Tô Văn Kỳ dẫn Tinh Tinh đến một cửa hàng, Lạc Lê lên kế hoạch chương trình kỳ sau sẽ mặc quần áo giống Tinh Tinh, suất khí xuất hiện!
Hai người thử đi thử lại, cuối cùng ở một cửa tiệm bán đồ tự may, chọn được quần áo ưng ý.
Tô Văn Kỳ càng nhìn càng cảm thấy tình huống không đúng, hai người này kẻ tung người hứng, như là bỏ qua hắn vậy!
Hắn tốt xấu cũng theo tới đây, trang phục biểu diễn kinh diễm, thế mà không có phần của hắn?
Tô Văn Kỳ trong lòng đầy tủi thân, Lạc Lê chuẩn bị đi tính tiền, bé Tinh Tinh hình như là nghĩ ra điều gì đó, kéo tay áo Lạc Lê, mở miệng hỏi:
"Chỉ mua cho Tinh Tinh và chú sao? Chỉ có thể mua hai bộ thôi sao? Mua thêm một bộ có được không? Tinh Tinh có tiền mừng tuổi, Tinh Tinh có thể trả tiền!"
Tô Văn Kỳ trong lòng cảm động, cảm thấy thằng con không uổng công mình yêu thương, nó rốt cuộc cũng nhớ đến mình rồi, vừa định mở miệng nói tiền để hắn trả thì bé Tinh Tinh thấy Lạc Lê thúc thúc hơi ngạc nhiên, rồi lại trịnh trọng nói:
"Chúng ta không phải là Lạc Vũ Tinh sao? Không mang Ninh Ninh ca ca thì làm sao gọi là Lạc Vũ Tinh?
Ba ba, tiền mừng tuổi của Tinh Tinh đâu, không phải ba ba nói sẽ giữ giúp Tinh Tinh, khi nào Tinh Tinh cần thì sẽ cho Tinh Tinh sao? Lấy ra đi, Tinh Tinh muốn mua quần áo cho Ninh Ninh ca ca!"
Tô Văn Kỳ mặt xị xuống, vẻ mặt đau khổ, Lạc Lê nhìn thấy bộ dạng của Tô Văn Kỳ thì nhẹ nhàng cười ra tiếng, véo má nhỏ của Tô Diệc Tinh, hào sảng nói:
"Có Lạc Lê thúc thúc ở đây, sao có thể để con dùng tiền được?
Ta đi lấy số đo thích hợp cho Ninh Ninh ca ca, chúng ta sẽ liên lạc với Cố Uyên thúc thúc của con, nếu được thì chúng ta sẽ đưa qua cho Ninh Ninh ca ca!"
Tô Diệc Tinh vui vẻ gật đầu liên tục, Lạc Lê lấy xong quần áo, thanh toán xong, biết được Ninh Ninh đang học TaeKwonDo, dẫn Tinh Tinh lên xe của Tô Văn Kỳ, một đường hướng đến võ quán TaeKwonDo.
Trên đoạn đường này, Tô Văn Kỳ im lặng lạ thường, hắn cảm thấy mình lại biến thành công cụ người rồi, Lạc Lê không kìm được nhướng mày với hắn, cười khẽ trêu chọc:
"Anh à, tôi thấy anh có vẻ không vui thì phải? Có phải anh cảm thấy tôi bắt cóc Tinh Tinh đi rồi không?
Anh à, không phải tôi nói anh đâu, tư duy của anh cần phải phóng khoáng hơn một chút, tôi đưa cái bóng đèn nhỏ đi với Ninh Ninh để thành một nhóm, không phải anh sẽ có thể thoải mái diện đồ đôi cùng với chị dâu sao?"
Tô Văn Kỳ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, liên tục khen ngợi:
"Cậu không nói tôi còn thật sự không nhớ ra đấy, ngày mai tôi sẽ đi mua ngay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận