Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 03: Mụ mụ hoa hướng dương (length: 8232)

Lâm Chỉ Khê lắc đầu, thậm chí nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt rất đáng yêu của Cố Vũ Ninh:
"Sao ngươi lại dậy sớm hơn ta vậy? Trẻ con phải ngủ đủ giấc mới cao lớn được chứ, đói bụng sao? Ta rửa mặt xong sẽ làm cho ngươi chút đồ ăn sáng."
Lâm Chỉ Khê quay người đi về phía phòng rửa mặt, nhìn mình trong gương, âm thầm quyết định.
Kiếp trước nàng quá cố chấp, đến cuối đời mới nhận ra điều gì đáng trân trọng nhất. Có một người đàn ông mặt lạnh tim nóng như Cố Uyên và một đứa con đáng yêu như Cố Vũ Ninh, chỉ có kẻ ngốc mới đi chọn người khác!
Cố Vũ Ninh không nhịn được sờ lên mặt mình, chỗ mẹ chạm vào vẫn còn ấm, mẹ không hề né tránh hắn, mẹ còn nhéo má hắn sao?
Cố Vũ Ninh vui mừng khôn xiết, chân cũng nhảy nhót không ngừng. Cậu bé vội mở đôi chân ngắn tủn đi vào bếp, nhón chân lên, khó nhọc mở tủ lạnh.
Đôi bàn tay mũm mĩm lấy ra một gói bánh mì nướng, đi thẳng đến máy nướng bánh mì, đặt ghế nhỏ kê chân, run run rẩy rẩy cho bánh mì vào, nhấn nút khởi động.
Nhân viên quay phim đều hít sâu một hơi, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Cố Vũ Ninh hờ hững nói với ống kính:
"Con đã biết dùng lâu rồi, hồi xưa ba ở nhà đã dạy con."
Nói xong, cậu bé nhảy phóc xuống ghế, đi đến cạnh máy pha cà phê tự động, lại bắc ghế, lấy cốc, pha một ly cà phê trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Cậu bé không dám dùng tay cầm ly:
"Ba cũng dạy cái này, nhưng ba nói ly nóng lắm, người lớn mới cầm được."
Cuối cùng thì nhân viên quay phim cũng không nhịn được, nhẹ giọng hỏi Cố Vũ Ninh:
"Sao ba con lại dạy con mấy thứ này, trẻ con không uống được cà phê đâu."
Cố Vũ Ninh lại nhảy xuống khỏi ghế, bánh mì trong máy nướng xong, tỏa mùi thơm dịu, Cố Vũ Ninh ra dáng người lớn:
"Ninh Ninh biết trẻ con không được uống cà phê, cái đó con làm cho mẹ ăn sáng, ba bảo con bốn tuổi rồi, không làm phiền mẹ được, phải học chăm sóc mẹ."
Dân mạng xem màn hình mà hít vào một hơi, trên màn hình tràn ngập dấu chấm than kinh ngạc:
"Ninh Ninh đáng yêu quá, làm sao có thể có thiên thần bé nhỏ như thế chứ, dì tan chảy mất thôi!"
"Không thể tin được, người thanh cao lạnh lùng như Cố Uyên mà lại tận tay dạy con trai làm bữa sáng cho mẹ!"
"Tôi ghen tị, quá ghen tị, đây là con nhà người ta hả, Lâm Chỉ Khê thật may mắn quá đi?"
"Sao tôi thấy có gì đó sai sai? Mọi người mắng Lâm Chỉ Khê không phải bảo là cô ta không có tình cảm với con à? Nhìn cách cô ta nhéo má Ninh Ninh kìa, Ninh Ninh vui vẻ như vậy, có vẻ như đứa bé này thương mẹ lắm thì phải?"
"Ninh Ninh đúng là hoa hướng dương nhỏ của mẹ, từ khi Lâm Chỉ Khê thức dậy là mắt không rời mẹ. Ai bảo hai mẹ con không có tình cảm, tôi không tin đâu!"
Lâm Chỉ Khê hoàn toàn không hay biết gì, rửa mặt xong thay quần áo thoải mái đi vào bếp, Cố Vũ Ninh đã nhoẻn miệng cười với cô, hào hứng kéo tay cô:
"Mẹ xem này, con nướng bánh mì cho mẹ, còn làm cà phê cho mẹ nữa."
Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên nhìn bánh mì đã nướng xong, không nhịn được xoa đầu Cố Vũ Ninh, mặt rạng rỡ nụ cười:
"Cái đầu quỷ nhỏ này của con, lén học được bao nhiêu kỹ năng vậy?"
Cố Vũ Ninh hơi ngẩn người, đưa tay chỉnh tóc, mẹ sờ đầu cậu, trong lòng như nở hoa, ngoài mặt lại giả vờ kiêu ngạo:
"Mẹ cứ nói chuyện đi, đừng làm hỏng tóc con, chú quay phim đang quay Ninh Ninh đấy. Tóc rối Ninh Ninh xấu lắm."
Lâm Chỉ Khê phì cười, liếc nhìn máy quay, cười ranh mãnh rồi lại giơ tay ra:
"Sao con bé tí tẹo mà y hệt ba con vậy? Còn sĩ diện nữa hả?"
Cố Vũ Ninh không hề phòng bị, bị mẹ xoa nhẹ rồi vò đầu đến rối bù mới thôi cười.
Cố Vũ Ninh lập tức ngẩng cằm, giơ nắm tay bé xíu hù dọa:
"Mẹ xấu, không cho vò mà cứ vò, Ninh Ninh giận mẹ, không thèm để ý tới mẹ nữa."
Nói xong, Cố Vũ Ninh tức giận quay người, đưa lưng về phía Lâm Chỉ Khê ra vẻ giận dỗi, Lâm Chỉ Khê lè lưỡi, lén cười trộm.
Vẻ mặt tóc tai rối bời của Cố Vũ Ninh quá đáng yêu, cái nhíu mày giận dỗi giống Cố Uyên như đúc.
Nhưng trẻ con dỗi thì phải dỗ thế nào, Lâm Chỉ Khê không hề biết, bèn nhịn không được ra vẻ đáng thương sau lưng cậu bé kêu lên:
"Ôi, tôi khổ quá đi, mang con tham gia chương trình, con trai lại tuyên bố không thèm để ý đến tôi, vậy thì chương trình làm sao quay được, hay là thôi đừng quay nữa nhỉ? Hu hu hu, chẳng lẽ tôi là khách mời ra về sớm nhất sao? Tôi thảm quá!"
Cố Vũ Ninh chưa từng nghe mẹ nói giọng đáng thương như vậy bao giờ, không hề hay biết Lâm Chỉ Khê đang cười trộm sau lưng, trái tim trong phút chốc đã mềm nhũn.
Cậu bé rất mong được cùng mẹ quay chương trình, sao có thể nói không quay là không quay được?
Cố Vũ Ninh vội quay người lại, lo lắng kéo tay Lâm Chỉ Khê, lay lay:
"Mẹ đừng khóc, Ninh Ninh không giận mẹ đâu. Ninh Ninh trêu mẹ đó. Đầu của Ninh Ninh không ai được chạm vào, chỉ có mẹ chạm vào thôi được chưa?
Mẹ đi, ba bảo con còn bé không được gần lửa, mẹ giúp con, Ninh Ninh muốn làm trứng ốp la cho mẹ."
Biểu cảm cười trộm trên mặt Lâm Chỉ Khê sắp không nhịn được nữa, tranh thủ lúc Ninh Ninh không nhìn thấy bèn giơ ngón tay cái trước ống kính.
Dân mạng nhìn thấy cảnh này đều ồ lên, sôi nổi cả lên.
Các khách mời khác, trước màn hình đều tỏ ra hình tượng hiền mẫu, dỗ dành con cái đâu vào đấy, chỉ có Lâm Chỉ Khê là một ngoại lệ, dân mạng ồ ạt đổ xô vào xem, bình luận cũng bắt đầu dần thay đổi:
"Phì, Lâm Chỉ Khê làm tôi cười chết mất, các bên khác mẹ dỗ bé, đến bên Lâm Chỉ Khê thì bé dỗ mẹ!"
"Tuyệt, Lâm Chỉ Khê còn giả bộ đáng thương trước mặt đứa trẻ bốn tuổi, bé Ninh Ninh bị cô ta nắm trong lòng bàn tay."
"Quả nhiên, sau lưng những đứa trẻ tài giỏi đều có một bà mẹ trẻ trâu!"
"Tôi vốn định vào mắng Lâm Chỉ Khê, nhưng mà tôi nhìn qua thấy có gì đó ở cô ấy làm tôi phải suy nghĩ lại.
Cộng đồng mạng đều là đoán mò không có căn cứ à? Người này của Lâm Chỉ Khê thú vị thật!"
"Đầu của Ninh Ninh không ai được chạm, chỉ có mẹ chạm được, bé Ninh Ninh này đúng là được Cố Uyên truyền lại, nhỏ xíu đã để ý hình tượng rồi, lại còn kiêu ngạo như tổng tài nữa chứ."
Cố Vũ Ninh nhón chân lên định với cái chảo, có vẻ thực sự muốn làm trứng tráng cho mẹ, Lâm Chỉ Khê vội ngăn lại, tiện tay cầm cái chảo xuống, rồi ôm Cố Vũ Ninh xuống khỏi ghế.
Trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng:
"Ba con làm sao mà to gan thế hả? Sao cái gì cũng dám dạy vậy? Con còn bé tý teo, dầu bắn vào tay bỏng thì chắc là con sẽ khóc òa lên đấy."
Trong lòng Lâm Chỉ Khê hơi chua xót, Cố Uyên chính là như vậy, miệng thì chê bai mình, sau lưng lại dạy con trai rất nhiều điều, Ninh Ninh cũng đã nỗ lực rất nhiều vì cô. Đời trước của cô rốt cuộc là bị mỡ lợn làm mờ mắt hay là bị quỷ ám rồi?
Cố Vũ Ninh được Lâm Chỉ Khê ôm một lúc, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người mẹ, chỉ tiếc cái ôm này ngắn quá, ngắn đến mức Cố Vũ Ninh còn chưa hoàn hồn thì đã bị đặt xuống đất rồi.
Khuôn mặt đáng yêu lập tức nhăn nhó lại, bĩu môi nhỏ, đối mặt với chất vấn của mẹ, ngây ra rồi cố nặn ra một vẻ mặt bất mãn:
"Ba bảo cái này là nồi chống dính, chỉ cần cho một ít xíu dầu thôi, cẩn thận một chút thì sẽ không bắn dầu ra, mà Ninh Ninh cũng đâu còn là trẻ con không hiểu chuyện, Ninh Ninh bốn tuổi rồi, không còn khóc nhè nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận