Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 27: Sẽ chỉ phát tiết phẫn nộ của mình là kẻ yếu hành vi (length: 7899)

Lâm Chỉ Khê tỏ vẻ xấu hổ bực bội vừa định mở miệng, Cố Uyên lạnh lùng cất giọng:
"Cố Vũ Ninh đánh Triết Triết, chúng ta có thể xin lỗi, Triết Triết dùng lời lẽ tổn thương Ninh Ninh, Triết Triết cũng nhất định phải cùng Ninh Ninh xin lỗi.
Chỉ có bạo lực tay chân mới xem là bạo lực? Trong lời nói không tính sao?"
Nói xong Cố Uyên đi đến bên cạnh Lâm Chỉ Khê, nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhìn thẳng vào mặt mẹ Triết Triết:
"Còn nữa, mẹ Triết Triết. Mời cô xem cho kỹ, đây là vợ của ta, Cố Uyên. Là mẹ của Cố Vũ Ninh, về sau, mời cô giữ miệng cho kỹ."
Cô giáo mầm non ở một bên nhìn trợn mắt há mồm, lúc này mới nhận ra thì ra Cố Vũ Ninh bé nhỏ một mình gánh chịu nhiều đến vậy.
Cố Vũ Ninh chắc chắn rất yêu mẹ mình, nên mới không thể kiềm chế được sự nóng giận.
Mẹ Triết Triết bị Cố Uyên nói đến mức xấu hổ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
Bố Triết Triết cảm thấy quá mất mặt, trừng mắt nhìn Triết Triết dọa nạt:
"Con còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đi xin lỗi Cố Vũ Ninh, xem con bị mẹ con dạy thành cái dạng gì kìa, ra ngoài làm mất mặt bố!"
Mẹ Triết Triết lộ vẻ bất mãn, không nhịn được cằn nhằn:
"Ý gì đây, con là con của một mình tôi chắc? Anh không dạy?"
Triết Triết có chút sợ hãi, bố mẹ ở nhà thường xuyên cãi nhau, mỗi lần cãi nhau kịch liệt, nó đều muốn cất tiếng khóc lớn.
Nước mắt dường như sắp trào ra, bố Triết Triết lại lườm nó một cái, Triết Triết vội vàng ngoan ngoãn đi đến trước mặt Cố Vũ Ninh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
"Xin lỗi, Cố Vũ Ninh, tớ nói sai rồi, vì chưa từng gặp mẹ cậu, nên cứ nghĩ cậu khoác lác mẹ cậu đến đưa cậu đi học."
Ninh Ninh khẽ thở dài một hơi, nhìn mặt Lâm Chỉ Khê, mở lời với Triết Triết:
"Triết Triết, tớ đánh cậu là tớ sai, tớ không cần Triết Triết phải xin lỗi tớ, Triết Triết có thể xin lỗi mẹ tớ không, Triết Triết nói mẹ tớ là mẹ giả, mẹ tớ sẽ buồn, mẹ tớ về nhà sẽ khóc."
Triết Triết mặt đầy kinh ngạc, đột ngột ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê phối hợp Cố Vũ Ninh làm ra vẻ mặt tủi thân, bố cô bé nói:
"Sao dì lại là mẹ giả được, dì yêu Ninh Ninh thế này, dì rất đau lòng đấy."
Khuôn mặt tủi thân của Lâm Chỉ Khê như có ma lực gì đó, Triết Triết cúi gằm mặt:
"Dì ơi, xin lỗi ạ."
Trong phòng livestream, đám cư dân mạng tuy không thấy được hình ảnh bên trong phòng làm việc, nhưng đội quay phim đứng ngay ngoài cửa, âm thanh đều bị thu lại hết, khán giả cứ thế nhìn chằm chằm vào mỗi hình ảnh cánh cửa, bắt đầu phun trào ý kiến:
"Cố Uyên nói đúng, bạo lực ngôn ngữ cũng xem như bạo lực, mẹ con nhà hoa hướng dương như Cố Vũ Ninh sao có thể nhịn được?"
"Cố Vũ Ninh đúng kiểu mắng tao được, mày dám mắng mẹ tao xem?"
"Nói Cố Vũ Ninh là con không có mẹ, cái thằng Triết Triết này sao mà cứ thích đâm vào chỗ đau của người ta thế nhỉ?"
"Ninh Ninh đã cảnh cáo nó một lần rồi, nói là mình đang nhịn, nó vẫn còn muốn khiêu khích, không bị dạy dỗ đúng là không nhớ lâu."
"Người nhà này đúng là, lúc Cố Uyên chưa đến thì một bộ mặt khác, Cố Uyên vừa đến thì lại mặt khác, hôm nay nếu không phải Cố Uyên kịp thời đến thì có phải bọn họ định bắt nạt Lâm Chỉ Khê không?"
"Mẹ Triết Triết đúng là, sao cứ hở ra là đem chuyện bát quái của người khác ra bàn tán trước mặt con trẻ, trẻ không có mẹ vốn đã đáng thương, vào miệng bà ta như trở thành thiếu hụt vậy."
"Nếu Ninh Ninh không cho Triết Triết một bài học thì sớm muộn gì Triết Triết cũng sẽ bị thiệt thôi."
"Tôi sợ lát nữa bọn họ ra ngoài, Cố Uyên sẽ dạy dỗ Cố Vũ Ninh, dù Cố Vũ Ninh đánh người là không đúng, nhưng đối phương cũng quá được voi đòi tiên rồi."
"Không nói gì nữa, lúc Cố Uyên bảo mẹ Triết Triết nhìn kỹ, nói Lâm Chỉ Khê là vợ anh ấy, là mẹ của Cố Vũ Ninh, lòng tôi sướng rơn."
Đám cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi, Cố Uyên dẫn Cố Vũ Ninh đi ra, màn hình lại hiện lên mặt Lâm Chỉ Khê, Cố Uyên và Lâm Chỉ Khê đưa Cố Vũ Ninh đến một nơi vắng vẻ ở trường mẫu giáo.
Cố Uyên ngồi xổm xuống, mắt nhìn ngang tầm với Cố Vũ Ninh, đột ngột lên tiếng:
"Ninh Ninh có biết hôm nay mình đã phạm phải sai gì không?"
Cố Vũ Ninh cúi đầu, giọng nhỏ xíu:
"Biết ạ, dù thế nào thì Ninh Ninh cũng không nên đánh người."
Cố Uyên nghiêm mặt:
"Không, Ninh Ninh sai là ở chỗ chưa tìm được cách giải quyết vấn đề.
Ninh Ninh để cơn giận điều khiển, chỉ biết xả cơn giận là hành vi của kẻ yếu, người có trí tuệ, lúc tức giận thì nên tìm cách giải quyết.
Triết Triết nói những lời Ninh Ninh không thích nghe, Ninh Ninh đánh nó, nó sẽ không nói nữa sao?
Dù Ninh Ninh lần nào cũng đánh đến khi nó không dám hé răng ra, trong lòng nó không phục, sau lưng nó vẫn sẽ nói.
Cách giải quyết của Ninh Ninh, ngoài việc xả tính khí thì chẳng có tác dụng gì."
Cố Vũ Ninh nhẹ gật đầu:
"Ninh Ninh lần sau biết rồi, sẽ không xúc động như thế nữa."
Cố Uyên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Vũ Ninh, trong lòng vẫn có chút xót xa.
Trẻ con đầu óc chưa trưởng thành, không thể kiểm soát cảm xúc tốt như người lớn, huống hồ đối phương lại quá hung hăng càn quấy, yêu cầu của anh với Cố Vũ Ninh đúng là có chút hà khắc.
Giọng Cố Uyên dịu đi mấy phần, không nhịn được xoa xoa đầu Cố Vũ Ninh:
"Nhưng mà, có một điều, ba muốn khen Ninh Ninh, cái tâm bảo vệ mẹ, bênh vực cho mẹ của Ninh Ninh, xứng đáng được khẳng định."
Cố Vũ Ninh ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng, Lâm Chỉ Khê bên cạnh nở nụ cười thật tươi, tiếp lời:
"Mẹ đâu có gạt Ninh Ninh? Mẹ kiên cường lắm, mẹ nghe những lời đó không hề hấn gì.
Mẹ biết Ninh Ninh và ba sẽ bênh vực mẹ, nên mẹ rất hạnh phúc, đi thôi Ninh Ninh, mẹ đưa con vào lớp.
Để cho mấy người đó nhìn xem, Ninh Ninh luôn luôn có mẹ."
Cố Vũ Ninh vui vẻ theo Lâm Chỉ Khê nở nụ cười, Lâm Chỉ Khê ra hiệu bằng khẩu hình cho Cố Uyên chờ trong xe, rồi sải bước dẫn Cố Vũ Ninh vào lớp.
Trên đường đi Cố Vũ Ninh chỉnh lại mái tóc bị bố vuốt rối, ngước đầu lên nhìn Lâm Chỉ Khê:
"Mẹ ơi, lúc nãy ba xoa đầu con, con không có cố ý từ chối, có phải thỉnh thoảng con để cho ba xoa một chút được không ạ?"
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc, chợt nhớ ra, Ninh Ninh đã hứa với mình là chỉ mình mẹ được vuốt đầu nó, Lâm Chỉ Khê không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng, Cố Vũ Ninh quả thật để tâm những lời hứa nhỏ bé với cô.
Lâm Chỉ Khê người kém cỏi vuốt vuốt tóc Cố Vũ Ninh, cười nói:
"Được."
Lâm Chỉ Khê đưa Cố Vũ Ninh vào lớp, Cố Vũ Ninh đột nhiên nhận ra các bạn nhỏ hiếu kỳ bắt đầu túm tụm lại hỏi:
"Mẹ cậu đẹp quá, sau này mẹ cậu sẽ đều đến đón cậu sao?"
"Chúng ta có thể đến nhà Ninh Ninh chơi không, mẹ Ninh Ninh sẽ hoan nghênh chúng ta không?"
Khuôn mặt nhỏ u ám cả ngày của Cố Vũ Ninh nở nụ cười tươi rói, Lâm Chỉ Khê vừa quay trở lại xe, liền đổ gục mặt, cảm giác tự trách sâu sắc cứ quấn lấy cô.
Kiếp trước Cố Vũ Ninh bị cô bỏ bê như vậy, có thể ở trường học cũng đã trải qua hết thảy những điều này, cũng bị bạn bè chế nhạo, bị xem như dị loại, đứa trẻ bé nhỏ chắc hẳn đã buồn khổ biết bao.
Cố Uyên không ngờ rằng, Lâm Chỉ Khê vừa mới tươi rói trước mặt Cố Vũ Ninh, vừa lên xe, nước mắt to như hạt đậu liền từ hốc mắt rơi xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận