Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 301: Chỉ có Lạc Lê thụ thương thế giới đạt thành (length: 7667)

Các bạn nhỏ đều rất phấn khích, mắt tròn xoe căng ra.
Tô Diệc Tinh mong chờ đã lâu, đột nhiên sắp được công chiếu, trong lòng hắn thật sự có chút khẩn trương. Dù vậy trên mặt hắn không muốn biểu hiện ra, tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Ninh Ninh.
Cố Vũ Ninh cúi đầu phát hiện vạt áo của mình đã bị em Tinh Tinh bóp nhăn, cười khẽ vỗ vỗ tay Tinh Tinh. Đến gần bên tai hắn, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
"Thì ra em Tinh Tinh cũng biết khẩn trương nha! Đừng sợ, tất cả mọi người ở đây!"
Lời Cố Vũ Ninh vừa dứt, trên TV xuất hiện khuôn mặt Lạc Lê và bé Tinh Tinh.
Tất cả mọi người nín thở, tập trung tinh thần xem quảng cáo trên TV.
Quảng cáo này chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi, nhưng khuôn mặt đáng yêu của bé Tinh Tinh vừa xuất hiện đã khiến người ta bật cười, hắn và Lạc Lê phối hợp ăn ý, mặc dù là lần đầu quay quảng cáo, nhưng biểu cảm vô cùng tự nhiên.
Quảng cáo vừa hết, các bạn nhỏ đồng loạt reo hò, Tâm Từ không kìm được mà tán dương:
"Oa, em Tinh Tinh trên TV đẹp trai quá, chú Lạc Lê cũng rất đẹp trai! Ngày mai Tâm Từ đến trường mẫu giáo nhất định phải khoe với các bạn!"
Tô Diệc Tinh thở phào nhẹ nhõm, Cố Vũ Ninh giơ ngón tay cái lên với Tô Diệc Tinh, rồi đặt ngay lên đỉnh đầu của hắn.
Tô Diệc Tinh vui vẻ reo lên:
"A! Tinh Tinh được tán lên đỉnh rồi!"
Tề Minh Hiên cũng rất vui, nói thẳng Tinh Tinh sắp thành đại minh tinh, Tần Nhiên ở bên cạnh Hạ Mộc nói nhỏ:
"Diễn xuất của con trai cậu giống như được di truyền từ cậu vậy, rất có linh khí, so với làm idol như Lạc Lê thì không thể nào, nhưng con bé là một mầm non diễn xuất tốt!"
Lâm Chỉ Khê kéo tay Cố Uyên, nhẹ nhàng chỉ về phía bàn ăn, Cố Uyên nhìn thấy bánh kem trên bàn ăn thì hiểu ý ngay, hai người tiến đến trước bàn ăn, ăn ý xé hộp bánh kem.
Tuy Cố Uyên bình thường ít khi tham gia vào những chuyện tình cảm này, nhưng bánh kem là do vợ anh đặt lên tay anh, vợ anh bảo anh bưng thì anh không dám không bưng.
Cố Uyên tự nhiên cắm nến và đốt, cầm bánh kem đi về phía bé Tinh Tinh.
Tô Diệc Tinh đứng từ xa nhìn thấy Cố Uyên thúc thúc mà mình thích nhất đang đi về phía mình, mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở.
Cố Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, giọng cũng nhỏ nhẹ lại:
"Tinh Tinh rất thông minh, quay quảng cáo tốt lắm, để chúc mừng Tinh Tinh lần đầu quay quảng cáo thành công viên mãn, Tinh Tinh thổi nến đi, chú sẽ thực hiện cho con một điều ước!"
Hạ Mộc mắt lấp lánh, kéo tay Tống Mộng Oánh, nhỏ giọng mở miệng:
"Trời ơi, con trai tôi còn nhỏ như vậy đã đạt đến cảnh giới truy tinh cao nhất rồi, thần tượng nói với nó là sẽ thực hiện một điều ước cho nó, chuyện này hạnh phúc quá đi mất? Tại sao hồi bé tôi lại không có chuyện tốt như này?"
Tống Mộng Oánh cũng vẻ mặt ngưỡng mộ:
"Chắc chắn cảnh này sẽ theo em Tinh Tinh rất lâu nhỉ?
Được người mà mình ngưỡng mộ nhất khẳng định, chắc chắn Tinh Tinh sẽ càng thêm tự tin!"
Tô Diệc Tinh hạnh phúc nhắm nghiền hai mắt, làm bộ ước nguyện, bạn bè đều vây quanh hắn, ba ba mụ mụ yêu hắn và cả chú cùng quay quảng cáo cũng đang mỉm cười nhìn hắn.
Tô Diệc Tinh bé nhỏ hình như đã có nhận thức sâu sắc về từ hạnh phúc.
Hắn hít một hơi thật sâu, thổi tắt ánh nến, nhưng ngọn nến này giống như có ma lực gì đó, khắc sâu trong đầu hắn rất lâu.
Tô Văn Kỳ và Lạc Lê tò mò nhìn mặt Tinh Tinh, sốt ruột hỏi Tinh Tinh rốt cuộc đã ước nguyện gì.
Tô Diệc Tinh thần thần bí bí đến gần bên tai Cố Uyên thúc thúc, nhỏ giọng nói, khóe miệng Cố Uyên hơi nhếch lên, mặt đầy ôn nhu nhẹ nhàng gật đầu với Tô Diệc Tinh:
"Được thôi, Tinh Tinh yên tâm, chú sẽ sắp xếp!"
Tô Văn Kỳ và Lạc Lê trợn tròn mắt, bọn họ rất tò mò, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Tinh Tinh đã ước cái gì.
Bé Tinh Tinh vẻ mặt bí ẩn im lặng không nói, kéo tay mụ mụ, bảo mụ mụ giúp mình chia bánh kem.
Lạc Lê trong nháy mắt cảm thấy mình bị cho ra rìa, rõ ràng là mình cùng bé Tinh Tinh quay quảng cáo, nhưng trong mắt Tinh Tinh chỉ có Cố Uyên thúc thúc mà nó ngưỡng mộ nhất, ba ba ủy khuất liền than thở với Tô Văn Kỳ:
"Anh à, Tinh Tinh căn bản không thèm để ý đến chúng ta, sao tôi lại cảm thấy chúng ta có chút hơi thừa thế?"
Tô Văn Kỳ vốn cao ngạo nay càng thể hiện rõ, không phục nói:
"Nói bậy, ta là ba ruột của nó, lúc nào ta chẳng quan trọng, còn về phần ngươi thì chưa chắc! Hai ta khác nhau!"
Tô Văn Kỳ vừa dứt lời, bé Tinh Tinh cầm bánh kem đi tới, đưa ngay cho Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ nhận lấy bánh kem, Tô Diệc Tinh đưa tay vụng trộm giơ ngón tay cái với hắn.
Tô Văn Kỳ thấy vậy liền nhíu mày với Lạc Lê:
"Ngươi thấy không, ta đã tạo bất ngờ đấy, mặc dù không hoàn mỹ nhưng hiệu quả vẫn có! Con trai ta thông minh lắm, trong lòng nó tựa gương sáng!"
Chỉ có thế giới của Lạc Lê bị tổn thương hoàn thành, Lạc Lê thở dài một hơi thật sâu.
Bé Tinh Tinh chạy cộc cộc đến, đặt miếng bánh kem cuối cùng vào tay Lạc Lê, vui vẻ nói với Lạc Lê:
"Chú à, lần sau có quảng cáo, Tinh Tinh vẫn muốn quay cùng chú! Chú diễn giỏi lắm, sẽ không kéo chân Tinh Tinh đâu!"
Lạc Lê ngớ người nhận lấy bánh kem, không biết nên khóc hay nên cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ hếch lên đầy vẻ ngạo nghễ của Tô Diệc Tinh:
"Ta lại phải cám ơn ngươi chắc? Ngươi nhóc con này, ngươi tuyệt thật!
Đến giờ chú vẫn không biết mình sai ở đâu, nếu có cho chú thêm cơ hội đi show nữa.
Chú sẽ mang kính râm, vừa ra sân liền đẹp trai cho con mở mang tầm mắt, đẹp trai đến mức con không thèm nhìn Cố Uyên thúc thúc một cái!
Chú cũng rất biết làm cao lãnh cho người ta trầm trồ!"
Tô Diệc Tinh nghe như chuyện cười lớn, lập tức cười phá lên.
Cố Uyên không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Lạc Lê, giọng lạnh lùng cất lên:
"Đừng ba hoa, cơ hội lập tức có ngay thôi, đến lúc đó làm không nên chuyện chẳng phải rất mất mặt sao?"
Lạc Lê mặt ngơ ngác, quay sang nhìn mặt Cố Uyên:
"Anh à, anh nói cái gì? Cơ hội gì? Lẽ nào tôi lại được đi làm thực tập thúc thúc à?"
Cố Uyên nhẹ gật đầu:
"Chắc là được đấy, tổ chương trình mời thực tập Bảo Bảo, không có lý do gì lại không mời thực tập thúc thúc.
Chắc chắn chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ nhận được tin, chuyến du lịch kết thúc chương trình, chắc sẽ không quên cậu đâu!"
Tô Văn Kỳ đứng bên cạnh nghe xong thì đờ người, chỉ vào chóp mũi của mình:
"Du lịch kết thúc chương trình? Thực tập thúc thúc đều có phần, vậy thân ba ba có được đi không?"
Cố Uyên cười khẽ:
"Tôi nhận được thư mời rồi, tổ chương trình yêu cầu tôi phải tham gia, chắc chắn sắp mời cả anh thôi!"
Trong mắt Tô Văn Kỳ ánh lên tia hy vọng. Kích động nói:
"Lần này tôi đi, nhất định sẽ không nghe theo một câu nào của tên đạo diễn đáng ghét đó nữa!
Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội rửa sạch hình tượng hề hước của mình rồi! Tôi phải cho đám dân mạng thấy một con người hoàn toàn mới của tôi!"
Tần Nhiên nghe Tô Văn Kỳ nói xong, không nhịn được cười phá lên với Hạ Mộc:
"Lần này cậu phải giữ chồng cậu cẩn thận, tôi sợ cậu ta lại nghĩ ra kế hoạch bất ngờ gì đó! Đến lúc đó nếu cậu ta lại thất bại nữa, chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà cười trước ống kính mất!"
Hạ Mộc vẻ mặt lo lắng, Cố Uyên ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên, lời trêu chọc lại thốt ra:
"Đến lúc đó cô còn thời gian mà cười á? Đệ đệ hay trêu của nhà cô cũng muốn đi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận