Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 166: : Đạo diễn, ngươi gần nhất có phải hay không kéo đến cái gì tài trợ rồi? (length: 7847)

Lâm Chỉ Khê lòng tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Hạ Mộc một cái, các hành khách lần lượt đều lên máy bay.
Mộ Tâm Từ cùng Tần Nhiên ở phía sau sắp xếp, nàng không thấy Ninh Ninh ca ca đâu, ngước cổ nhìn một hồi, có chút sốt ruột.
Tề Minh Hiên ngồi ở trước mặt nàng. Quay người lại, lén lút đưa cho Mộ Tâm Từ một gói kẹo, tay nhỏ rời khỏi miệng, thở dài một tiếng.
Mộ Tâm Từ vui vẻ ăn kẹo Minh Hiên ca ca cho. Tần Nhiên đeo tai nghe, suốt đường đều đang nghe nhạc.
Tô Diệc Tinh ngoài miệng dán giấy ghi chú, thổi nghịch một hồi, có lẽ do buổi sáng dậy quá sớm, ngủ một giấc ngon lành.
Cố Vũ Ninh cùng Đậu Đậu chia nhau ăn đồ ăn vặt, xem phim hoạt hình suốt đường, không ồn ào không náo loạn, ngoan ngoãn đợi đến máy bay hạ cánh êm đẹp.
Nghe được giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không, Cố Vũ Ninh cùng Đậu Đậu cùng nhau tháo dây an toàn.
Lâm Chỉ Khê cũng đứng lên, quay lại nhìn. Tinh Tinh ngoài miệng vẫn dán giấy ghi chú, mắt cũng nhắm chặt, Cố Vũ Ninh nhìn Tinh Tinh, nói với Đậu Đậu:
"Nhìn kìa, Tinh Tinh em trai đáng yêu không? Tinh Tinh em trai là đồ ngốc nhỏ!"
Đậu Đậu vừa định cười, Tinh Tinh đột nhiên mở mắt, làm mặt quỷ mắt mở trừng trừng.
Một tay cầm tờ giấy ghi chú xuống khỏi miệng mình, giọng điệu ép rất trầm thấp:
"Ha! Không ngờ chứ gì, Tinh Tinh không phải đồ ngốc, Tinh Tinh tuy nhắm mắt, nhưng Tinh Tinh không ngủ, Tinh Tinh tỉnh rồi!"
Hạ Mộc một bên cầm giấy ghi chú ném vào thùng rác vừa lên tiếng chê bai:
"Thôi đi, ngươi sắp ngáy ra tiếng rồi, còn chưa ngủ? Chưa ngủ thì sớm đã mở mắt ra!"
Tô Diệc Tinh bĩu môi:
"Mộc Mộc không hiểu, Tinh Tinh đang suy nghĩ, Mộc Mộc là không học được! Mộc Mộc khi tức giận, ba ba chẳng phải đều bảo Mộc Mộc nhắm mắt, thả lỏng rồi hít sâu sao? Mộc Mộc ngốc, Mộc Mộc già còn trừng mắt to!"
Hạ Mộc bất lực hít một hơi, véo má Tô Diệc Tinh:
"Cái đó không gọi là suy nghĩ, gọi là tĩnh tâm, ta không phải học không được, là cha ngươi luôn bắt ta tĩnh tâm khi ta tức giận, đó là âm mưu quỷ kế của hắn, hắn muốn trốn tránh thôi, ngươi đúng là cái thằng thối Tinh Tinh. Ngươi cứ vạch áo cho người xem lưng!"
Câu "thối Tinh Tinh" của Mộc Mộc vừa thốt ra, Tô Diệc Tinh không vui, đưa cánh tay mình lên mũi hít lấy hít để.
Tự ngửi chưa đủ, còn khoa trương áp vào trước mặt Đậu Đậu, nhíu mày hỏi:
"Mộc Mộc bảo Tinh Tinh thối Tinh Tinh, Đậu Đậu giúp Tinh Tinh ngửi xem, Tinh Tinh có thối không?"
Cố Vũ Ninh cười khanh khách, Đậu Đậu chững chạc ngửi ngửi:
"Thơm thơm, mùi sữa đường!"
Tô Diệc Tinh lần này lại được dịp làm cao rồi, cái đầu nhỏ ngẩng cao lên, nhìn vào mặt Hạ Mộc:
"Nghe thấy chưa Mộc Mộc? Mũi của Mộc Mộc không tốt! Tinh Tinh là mùi sữa đường!"
Lâm Chỉ Khê đứng bên cười tươi rói, thấy mọi người đã xuống máy bay hết, kéo tay Đậu Đậu và Ninh Ninh chuẩn bị xuống.
Chân còn chưa bước ra thì đã thấy Tề Minh Hiên đang nói chuyện ân cần với một bà lão tóc đã bạc trắng.
Bà lão đi lại tuy nhanh nhẹn, nhưng Tề Minh Hiên vẫn đầy vẻ lo lắng, nhìn bà lão xuống máy bay mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vũ Ninh vừa định khen Minh Hiên ca ca, Đậu Đậu đã nhanh nhảu nói trước:
"Thì ra Minh Hiên ca ca không chỉ biết chăm sóc em trai em gái, còn biết chăm sóc bà nữa, Minh Hiên ca ca giỏi thật!"
Cố Vũ Ninh ở bên Đậu Đậu gật đầu tán thành, Tề Minh Hiên được khen, ngượng ngùng gãi đầu, giọng nói rất khẽ:
"Bà của Minh Hiên cũng lớn tuổi rồi, Minh Hiên ngày nào cũng ở cùng bà, bà luôn bảo người già mắt kém, người già với trẻ con như nhau. Đi đường đều phải cẩn thận! Đậu Đậu với Ninh Ninh cũng phải cẩn thận nhé!"
Đậu Đậu vui vẻ gật đầu, cất bước đi xuống máy bay, Tô Diệc Tinh ở sau lưng Tề Minh Hiên, bĩu môi nói:
"Ma quỷ, chỉ có Ninh Ninh ca ca với Đậu Đậu, chẳng thèm để ý Tinh Tinh với Tâm Từ!"
Tề Minh Hiên lúc này mới hoàn hồn, dẫn Tinh Tinh và Tâm Từ xuống máy bay cẩn thận.
Mọi người cùng nhau lấy hành lý, lên xe do tổ chương trình chuẩn bị, một đường tiến thẳng đến làng du lịch.
Vừa đến nơi, các bà mẹ dẫn các bé xuống xe. Trong nháy mắt bị cảnh đẹp của làng du lịch bên bờ biển này làm cho kinh ngạc.
Có lẽ do các kỳ trước điều kiện chương trình đều rất gian khổ, mọi người căn bản không dám mong chờ gì ở chuyến hải đảo lần này.
Đến khi nhìn thấy khu du lịch có cảnh biển và bãi tắm riêng, mọi người đều cảm thấy như mình đã đi nhầm chương trình.
Đạo diễn cầm loa lên miệng, giọng phấn khởi vang lên:
"Các khách quý thấy địa điểm ghi hình lần này thế nào? Kỳ này, chúng ta có khách quý mới, bé thực tập có thể tự giới thiệu bản thân cho mọi người không? Để khán giả trước màn hình cũng biết chút ít?"
Nhân viên công tác chuyển tất cả hành lý xuống, Đậu Đậu không hề yếu ớt, kéo vali của mình, lần đầu ghi hình, không biết nên nói vào ống kính nào, tươi cười rạng rỡ nói:
"Cháu tên Trình Thấm Y, tên thường gọi là Đậu Đậu, cháu đi cùng với Ninh Ninh, cháu đến làm bé thực tập!
Trước khi đến mẹ cháu dặn phải thật nghe lời, còn bảo nếu Đậu Đậu không chịu đựng được, khóc nhè đòi về thì sẽ đón Đậu Đậu về.
Nhưng Đậu Đậu sẽ không khóc, Đậu Đậu đã xem chương trình rồi, ai đủ điều kiện sẽ có vương miện và giấy chứng nhận, Đậu Đậu đều muốn có hết!"
Hạ Mộc nghe giọng bé con của Đậu Đậu, không kìm được đưa tay nhéo má cô bé, cưng chiều nói:
"Đậu Đậu may mắn thật, con vừa đến, đãi ngộ của chúng ta đã tốt lên rồi.
Tổ chương trình đây là chơi lớn, con xem biển xanh này, con nhìn làng du lịch sang trọng này xem. Có phải tại Đậu Đậu đáng yêu, nên đạo diễn chú mới hào phóng thế không?"
Đậu Đậu còn chưa kịp trả lời, Tô Diệc Tinh đầy tự tin ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc:
"Đậu Đậu đương nhiên may mắn rồi, Mộc Mộc không xem bạn bè của ai đây! Tinh Tinh là sao may mắn nhỏ, Đậu Đậu đương nhiên là hạt đậu may mắn nhỏ!"
Hạ Mộc nhìn vẻ mặt của Tô Diệc Tinh, mắt đầy vẻ tò mò:
"Hả? Con còn biết làm cao lên đấy? Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, con sao ngay cả tỷ tỷ cũng không gọi? Con thật đúng là không coi Đậu Đậu là người ngoài chút nào?"
Tô Diệc Tinh nghiêng đầu một cái:
"Đương nhiên rồi, Đậu Đậu là đồng minh của Tinh Tinh."
Tống Mộng Oánh đứng bên cạnh cười hỏi:
"Ồ, Tinh Tinh giỏi ghê, bé như thế mà đã biết cái gì là đồng minh rồi?"
Tô Diệc Tinh thần bí hạ giọng:
"Ma quỷ ba ba ở nhà làm chuyện xấu bị Tinh Tinh phát hiện, khi bắt Tinh Tinh đừng nói với mẹ thì đã bảo hắn là đồng minh của Tinh Tinh!
Tinh Tinh thông minh, không có đồng ý! Đồng minh hay gây họa, Tinh Tinh không muốn!"
Các bà mẹ nhìn vẻ mặt tự tin của Tô Diệc Tinh thì cười ồ lên!
Tần Nhiên nhìn gió biển thổi mái tóc ít ỏi của đạo diễn, sợ anh ấy sẽ nghĩ quẩn, nhịn không được lên tiếng:
"Sao đột nhiên đối đãi tốt với chúng ta thế, tôi vẫn có chút không quen!
Đạo diễn, gần đây anh có phải được tài trợ rồi không?
Chương trình keo kiệt của chúng ta sao tự nhiên lại sang trọng như vậy, rốt cuộc có âm mưu gì không vậy?"
Đạo diễn gãi đầu, lo lắng không biết nên mở lời thế nào, Đậu Đậu đứng một bên, cười hì hì lên tiếng:
"Tài trợ ạ! Đậu Đậu vì nghĩ đến chương trình, ở nhà làm người hầu cho ba một tuần, xin ba mãi, ba mới tài trợ đấy ạ!
Cả khu du lịch này đều là của ba, không có âm mưu đâu, dì yên tâm, Đậu Đậu đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận