Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 273: Xong, đều bị di di đoán trúng (length: 8052)

Tần Nhiên thích thú cười thành tiếng, nhìn thấy bé Tinh Tinh đi đứng sốt ruột, vội vàng kéo cổ áo ngủ sau lưng hắn, túm bé Tinh Tinh lại, nói năng rõ ràng rành mạch:
"Ngươi cứ mặc đồ ngủ luộm thuộm như vậy đi à?
Ngươi còn chưa đánh răng rửa mặt, rốt cuộc là ngươi đi xem ca ca Minh Hiên hay để ca ca Minh Hiên thấy dáng vẻ nhếch nhác này của ngươi đấy!"
Tô Diệc Tinh gãi đầu, cúi xuống nhìn bộ đồ ngủ của mình, nghi hoặc nhìn mặt Tần Nhiên:
"Tinh Tinh luộm thuộm? Tinh Tinh như thế này không đáng yêu à? Chẳng phải Tinh Tinh đang mặc quần áo sao? Mộc Mộc thường thấy Tinh Tinh mặc thế này còn ôm Tinh Tinh vào lòng, vừa dụi vừa ôm ấy chứ!"
Tần Nhiên nắm tay nhỏ của Tinh Tinh dắt vào phòng vệ sinh, để hắn tự ngắm mình trong gương, mỉm cười nói:
"Chẳng phải Tinh Tinh rất ngưỡng mộ Cố Uyên thúc thúc sao? Khi nào Tinh Tinh thấy Cố Uyên thúc thúc của con xuất hiện trong bộ dạng này chưa? Lúc nào chú ấy xuất hiện chẳng phải cũng đều rất bảnh bao sao?"
Óc Tô Diệc Tinh xoay chuyển nhanh như chong chóng, đưa tay cầm bàn chải đánh răng, không cần Tần Nhiên nhắc nhở, không những đánh răng sạch sẽ mà còn rửa mặt hết sức cẩn thận, thậm chí còn soi gương chải tóc!
Vừa nãy Tô Diệc Tinh còn không hề thấy chán bộ đồ ngủ xù xì của mình.
Bây giờ bị dì Tần Nhiên nói, nghĩ đến dáng vẻ Âu phục chỉnh tề của Cố Uyên thúc thúc, bé liền ba chân bốn cẳng chạy tới trước rương hành lý, mở phăng ra, lấy bộ đồ Tây giả ở đáy hòm ra, vội vàng muốn mặc vào.
Tần Nhiên vội vàng ngăn lại, nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Tô Diệc Tinh, cô bật cười nói:
"Thật ra cũng không cần ăn diện quá lộng lẫy thế đâu, dù sao mặc bộ này hơi hạn chế việc con đào đất, chạy cũng không chạy nhanh, nhảy cũng không thoải mái, vướng víu lắm!
Dì vẫn khuyên con nên chọn bộ đồ nào thoải mái hơn."
Tô Diệc Tinh lại lôi từ trong rương ra chiếc áo sơ mi trắng nhỏ, cả nơ bướm cũng lấy ra, miệng lẩm bẩm:
"Đẹp trai thì sao nào? Tinh Tinh mặc vào thì sẽ không đào đất nữa thôi!
May mà Tinh Tinh mang theo bộ quần áo Cố Uyên thúc thúc tặng! Suýt nữa thì Mộc Mộc không cho Tinh Tinh mang rồi!"
Tô Diệc Tinh vừa nói vừa tay chân lóng ngóng mặc quần áo lót bên trong, hai tay nhỏ bé lần lượt cài cúc áo.
Tần Nhiên ở bên cạnh cười gập cả người, đúng lúc Tô Diệc Tinh định mặc áo khoác ngoài của bộ Tây giả vào.
Tần Nhiên kéo tay hắn lại, vừa cười vừa cởi cúc áo của bé Tinh Tinh ra:
"Tinh Tinh đừng nóng, con cài nhầm hết cúc rồi, con còn bé quá, để dì cài lại cho con!"
Tần Nhiên cài lại cẩn thận quần áo cho bé Tinh Tinh, hắn liền định chạy ngay tới phòng ca ca Minh Hiên.
Tần Nhiên bỗng thấy nuôi con trai khác con gái quá, mới sáng ra đã hấp tấp rồi, cô lại kéo chiếc nơ sau lưng Tinh Tinh lại, cổ Tô Diệc Tinh bị thít chặt, bé cau mày nhìn Tần Nhiên:
"Dì làm sao thế? Tinh Tinh giờ đã đẹp trai thế này còn chưa được đi sao?"
Tần Nhiên cầm lá thư trong tay giơ lên:
"Lúc mẹ con và dì trao đổi, đã viết những mong muốn về Tinh Tinh vào đây, Tinh Tinh không muốn xem trước sao?"
Tô Diệc Tinh giờ chỉ muốn đi xem Minh Hiên ca ca thôi, làm gì có thời gian xem chữ Mộc Mộc viết, đành phải nhăn nhó nói:
"Dì mau đi cùng Tinh Tinh đi, chậm trễ ca ca Minh Hiên khóc hết nước mắt mất! Mộc Mộc viết gì không quan trọng! Mộc Mộc có thể chờ sau!"
Tô Diệc Tinh vừa nói vừa sốt ruột mở cẳng chạy, huỳnh huỵch chạy về phía phòng Minh Hiên, Tần Nhiên đi theo sau, nụ cười trên mặt vẫn không tắt.
Trên màn hình, đám dân mạng cũng bình luận hết sức vui vẻ:
"Mộc Mộc! Xong rồi! Tinh Tinh tỉnh dậy không những không tìm cô, mà còn chẳng buồn đọc thư cô để lại! Xem ra trong lòng Tinh Tinh thì hóng hớt còn quan trọng hơn cả cô đấy!"
"Tui thấy Ninh Ninh gặp Hạ Mộc thì cười tủm tỉm mãi thôi.
Tần Nhiên gặp bé Tinh Tinh cũng không giấu nổi ý cười, đúng là, dù người có lạnh lùng đến đâu, gặp phải hai bố con Mộc Mộc và Tinh Tinh này thì cũng không thể nào nhịn nổi!"
"Mộc Mộc nói đúng, lần này Tinh Tinh gặp phải khắc tinh rồi, từ lúc Tinh Tinh mở mắt ra là bị Tần Nhiên quản chặt rồi!"
"Tinh Tinh đi hóng hớt vụ Minh Hiên, y như tui đang sốt sắng hóng biến vậy!"
Tô Diệc Tinh chạy đến trước cửa phòng Tề Minh Hiên, không dám gõ cửa, liền ghé tai vào cửa, dùng "Thuận Phong Nhĩ" của mình nghe ngóng, rồi với vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Nhiên:
"Chết rồi, đúng như dì dự đoán, ca ca Minh Hiên khóc thật rồi! Chắc chắn là đạo diễn thúc thúc dọa cậu ấy rồi! Lần này biết dỗ kiểu gì đây?"
Tần Nhiên dù không hiểu cái đầu bé của Tinh Tinh phán đoán chuyện đạo diễn dọa Minh Hiên kiểu gì, nhưng tiếng khóc của Tề Minh Hiên trong phòng đúng là vọng ra!
Sáng nay Tề Minh Hiên vừa tỉnh, liền ngoan ngoãn ngồi dậy trên giường, ngó quanh phòng, không thấy mẹ đâu, chỉ thấy đạo diễn thúc thúc đang ngồi trên sô pha, mặt mày buồn rười rượi nhìn cậu.
Dù sao thì Tề Minh Hiên cũng lớn hơn một chút, lúc ấy cậu cũng không hề hoảng sợ, còn hỏi đạo diễn thúc, có phải chú đang ngồi đây để thực hiện nhiệm vụ bí ẩn nào đó mà người ta giao cho chú không.
Đạo diễn mặt mày vẫn chưa giãn ra, mở miệng nói cũng đầy ai oán:
"Nhiệm vụ đương nhiên là có, nhưng không phải chú giao cho con mà là mẹ con viết xuống đấy!
Minh Hiên hôm qua hẳn là cũng nghe ba ba con nói rồi, hôm nay sẽ đổi gia trưởng, đúng không, chú bị đổi tới chăm sóc con đấy!"
Tề Minh Hiên lập tức hiểu ra, trấn an đạo diễn thúc với vẻ tin cậy:
"À! Hóa ra Minh Hiên được chú trông nom, miễn là không phải người xấu thì được! Chú yên tâm, Minh Hiên sẽ nghe lời, sẽ không làm phiền chú đâu!"
Đạo diễn khó xử hít một hơi, với vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Minh Hiên, giọng hạ thấp hết cỡ:
"Minh Hiên, con có thể hứa với chú một việc được không, chú tuy không giỏi dỗ trẻ con, nhưng chú sẽ cố hết sức chăm sóc tốt cho Minh Hiên, trong suốt đợt này con đừng khóc có được không?"
Tề Minh Hiên nghiêm túc gật đầu, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, dẫn Tề Minh Hiên đi rửa mặt thay quần áo, rồi cùng nhau mở phong thư.
Phong thư này không mở thì thôi, vừa mở ra, đạo diễn thấy dòng chữ Tống Mộng Oánh viết, da đầu lại bắt đầu run rẩy.
Vừa dặn Tề Minh Hiên đừng khóc, giờ lại thành ra đạo diễn muốn khóc.
Tề Minh Hiên thấy vẻ mặt đạo diễn có gì đó không đúng, vội đi nhìn lá thư trên tay chú, dù chữ của mình còn hơi chưa đọc được hết, nhưng vẻ mặt cũng đầy chấn kinh, ngơ ngác hỏi:
"Thúc thúc, mẹ con có ý gì thế?"
Đạo diễn hoàn hồn lại, thở dài não nề, đầy vẻ tuyệt vọng đọc to chữ trong thư:
"Mong con trai ta có thể nhân cơ hội lần này rèn luyện dũng khí thật tốt, mong gia trưởng chăm sóc con trai ta sẽ giúp con có thêm dũng khí, để thử thách bản thân!"
Tề Minh Hiên vẫn còn mơ màng, đạo diễn lại không bỏ qua tiếp lời:
"Hừ, chú giờ bắt đầu nghi ngờ, có phải ba ba mẹ mẹ của con thông đồng từ trước rồi không đấy!
Trong cái bãi mộ cổ hoang vu này, muốn chú đưa con đi rèn luyện dũng khí cái kiểu gì? Làm thế nào mà thử thách bản thân chứ?
Không phải chỉ muốn bảo chú dẫn con về túp lều cạnh mộ để thám hiểm thôi sao?"
Mặt Tề Minh Hiên xụ xuống, tủi thân bĩu môi, nước mắt lã chã rơi:
"Giữa ban ngày mà đi khám phá cái gì chứ! Hu hu! Cha con cũng làm đạo diễn mà sao lại toàn con đen đủi thế này!
Đạo diễn thúc thúc, xin lỗi, con đã hứa là không khóc, nhưng mà, con nhịn không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận