Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 138: Hắn thật đúng là một bụng ý nghĩ xấu mà (length: 8081)

Lạc Lê nhất thời sững sờ tại chỗ có chút hoài nghi nhân sinh, phản ứng mấy giây, nhìn đạo diễn không ở, hùng hùng hổ hổ mở miệng:
"Tê không phải là hôm nay đi diễn thời trang cưỡng ép mượn chút mũ của đạo diễn à?
Hắn thật là một bụng ý nghĩ xấu, đem bọn nhỏ đáng yêu của chúng ta dẫn tới căn phòng tối om, còn đi tay không một chuyến. Lát nữa Tinh Tinh không tìm thấy ta, chắc chắn khóc!
Ta hiện tại sẽ hiệu triệu toàn mạng những người thích nuôi con nít, mãnh liệt lên án cái tên đạo diễn không đáng tin này! Có dao không, đừng ngại, gửi hết cho hắn!"
Lạc Lê nói xong, bất đắc dĩ bước đi, lặng lẽ hướng phòng Tinh Không đi.
Các nàng cũng ngồi tại trước cửa vương quốc Bắp, bắt đầu lo lắng, luôn cảm thấy, ở trong ngôi làng xa lạ, bọn trẻ chắc sẽ khóc.
Dân mạng trước màn hình lại cười không nhịn được mà bình luận trên màn hình:
"Thảo nào đạo diễn muốn bắt cóc Lạc Lê hóa ra là báo thù việc bị cướp mũ!
Sáng nay đạo diễn mới ngủ dậy đầu chưa kịp chải, đã bị hắn và Tinh Tinh phơi ra trước mắt mọi người!"
"Ta buồn cười chết với Tinh Tinh, bên ngoài tối thui, chỉ thấy thắp lửa, chưa từng thấy người cầm đùi gà!"
"Tề Minh Hiên cũng quá lố bịch rồi đi? Ở trong vương quốc Bắp thì cam đoan tử tế, nói muốn bảo vệ em Tâm Từ, sao ra ngoài đường tối om như mực, tự dưng lại rụt cổ, trốn xuống cuối hàng?"
"Tề Minh Hiên gan thì có nhưng cũng chẳng nhiều, dù hắn không nói ra, nhưng tay hắn làm sao thế? Nắm cả vạt áo nát bươm!"
"Đường trong thôn này tối thật, đừng nói bọn trẻ sợ, nếu để ta đi, chắc trong lòng ta cũng có chút run rẩy!"
"Ninh Ninh gan thật là lớn, có vẻ như hắn không sợ, vừa đi vừa chiếu đèn, còn nhắc nhở các em cẩn thận!"
"Đạo diễn thật quá xấu rồi, hắn hiện tại có phải đang trốn ở xó xỉnh nào cười trộm không?
Ta thật chờ mong bọn trẻ nhà ta đi đến căn nhà hoang, phát hiện thúc thúc không hề có ở đó lúc biểu lộ ra mặt!
Ta ủng hộ bọn trẻ lấy nước mắt làm chìm đạo diễn xấu xa!"
Dân làng đa số đều ngủ sớm, buổi tối gió hơi lạnh buốt, thổi bên tai bọn trẻ, Mộ Tâm Từ trong lòng hơi run, có tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ giật mình.
Vốn đang đi sau em Tinh Tinh, nàng sợ hãi vòng qua Tinh Tinh chạy tới chỗ Cố Vũ Ninh, mềm mềm nhỏ nhẹ mở miệng:
"Ninh Ninh ca, có thể nắm tay Tâm Từ không? Tối quá, Tâm Từ luôn cảm thấy có âm thanh là lạ, Tâm Từ không dám đi phía trước!"
Mộ Tâm Từ nói vậy, Tô Diệc Tinh tinh ranh tai nhỏ dựng lên, Tề Minh Hiên cũng ở cuối hàng mở miệng theo:
"Ta cũng cảm thấy có âm thanh là lạ, nhà hoang rốt cuộc ở đâu? Sao xa vậy? Đường này cũng hẹp dần, đáng sợ quá!"
Cố Vũ Ninh nghi hoặc nhíu mày, mở miệng hỏi Tinh Tinh:
"Kỳ lạ, Ninh Ninh không nghe thấy tiếng gì, Tinh Tinh có nghe không?"
Tô Diệc Tinh lắc đầu lại gật đầu:
"Lúc đầu Tinh Tinh không nghe thấy, nhưng nghe ca ca tỷ tỷ nói thì lại có vẻ như nghe được!
Ninh Ninh ca ca dùng đèn pin chiếu cho Tinh Tinh đi, Tinh Tinh cảm thấy cánh tay thành bàn tay nhỏ của tiên, có gai đâm đấy!"
Cố Vũ Ninh nín thở cẩn thận lắng nghe.
Có lẽ là các quay phim đứng trước, động tĩnh hơi lớn, chọc giận chó con nhà nông dân, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chó con kêu thảm thiết. Dọa cả quay phim cũng hơi run rẩy, ống kính cũng run lên!
Bọn trẻ càng hoảng loạn, Mộ Tâm Từ nắm chặt tay Cố Vũ Ninh, tiếng thét chói tai khiến Tinh Tinh sợ tới mức giậm chân, bịt tai.
Cố Vũ Ninh cũng giật mình bởi động tĩnh của mọi người, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, cẩn thận phân biệt, nghe thấy tiếng chó sủa, vội vỗ vỗ lưng Mộ Tâm Từ:
"Tâm Từ đừng sợ, là chó con, em đừng la, dừng lại nghe xem!"
Mộ Tâm Từ được Cố Vũ Ninh trấn an, nhanh chóng bình tĩnh lại, tuy tay nhỏ vẫn hơi run rẩy, nhưng nghe thấy đúng là tiếng chó con gâu gâu, dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Tô Diệc Tinh bịt tai thấy Tâm Từ tỷ tỷ thở phào nhẹ nhõm, mau hạ tay khỏi tai.
Nhìn lại, Minh Hiên ca trực tiếp ngồi phịch xuống đất, nhắm mắt, người cũng run rẩy, cả người như muốn khóc òa.
Tô Diệc Tinh vừa đỡ ca ca, vừa "an ủi" dọa dẫm:
"Ca ca làm sao thế nha, có tiếng quái nào đâu? Rõ ràng là chó con gâu gâu mà.
Đất lạnh thế này lại bẩn! Lát nữa có côn trùng chui vào áo của ca ca thì sẽ cắn ca ca đấy."
Tề Minh Hiên đang run sợ, nghe Tinh Tinh nói thế, sợ hãi đứng dậy ngay.
Tâm tình còn chưa kịp bình ổn, mở mắt thấy Ninh Ninh và Tâm Từ đều bình tĩnh nhìn hắn. Ngại ngùng gãi đầu, miệng ấp úng:
"Chó nhà người ta không phải đêm mới kêu à? Kêu lớn quá! Ta cứ tưởng có ma đuổi theo!"
Tô Diệc Tinh vừa rồi còn hơi sợ, giờ nhìn Minh Hiên ca sợ hãi mà nói run rẩy cả giọng, không nhịn được cười chế nhạo:
"Ma mà ca sợ thế thì để ca đi giữa đi, Tinh Tinh ở sau lưng bảo vệ ca!"
Tề Minh Hiên nghe Tinh Tinh, dù rất muốn chen lên giữa, nhưng hắn luôn cảm thấy mình là anh, mình phải có trách nhiệm của anh trai, chỉ có thể cắn răng lắc đầu:
"Tinh Tinh nhỏ quá, ca có thể chịu được!"
Chó con vẫn không ngừng gâu gâu, Cố Vũ Ninh thấy mọi người đều đã ổn định lại, chuẩn bị dẫn mọi người tiếp tục đi.
Tô Diệc Tinh nghe tiếng chó sủa, đối diện với cổng nhà nông dân, nghiêm túc nói:
"Chó con, đừng kêu nữa!
Để mẹ con đưa con đến chỗ bà phù thủy đấy!
Để bà phù thủy nguyền rủa con sập nhà đấy!
Con làm Minh Hiên ca ca ta sợ rồi! Kêu như con là hư đấy, mau về nhà chui vào chăn mẹ mà ngủ đi!"
Cố Vũ Ninh cười hì hì nhìn Tô Diệc Tinh dạy dỗ chó con, chó con nghe tiếng Tô Diệc Tinh lại càng kêu to hơn.
Tô Diệc Tinh giằng co một hồi với chó con, phát hiện nó không nghe lời, đành cằn nhằn chó "hư đốn" rồi cứng đầu đi theo Cố Vũ Ninh lên phía trước.
Nhưng con đường phía trước càng lúc càng tối, không có chút ánh sáng nào.
Sau khi trải qua vừa nãy, Mộ Tâm Từ luôn run rẩy nắm chặt tay Cố Vũ Ninh.
Tề Minh Hiên cũng lặng lẽ kéo cổ áo sau của Tô Diệc Tinh.
Tô Diệc Tinh càng đi càng thấy lạnh, thêm can đảm, ngao một tiếng, cất tiếng hát.
Một tiếng hát của Tô Diệc Tinh làm Mộ Tâm Từ rụt cổ một cái, ngay cả quay phim đi theo phía sau cũng cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
Tề Minh Hiên hoàn toàn không dám kéo cổ áo sau của Diệc Tinh nữa.
Cố Vũ Ninh cười hề hề quay đầu nhìn Tô Diệc Tinh:
"Tinh Tinh cũng sợ sao? Tinh Tinh tự dưng hát để làm mình dũng cảm hơn phải không?"
Tô Diệc Tinh không ngừng hát, ngẩng đầu, được tiếng hát cổ vũ mà ưỡn ngực đi về phía trước.
Cố Vũ Ninh thấy Mộ Tâm Từ quá sợ hãi, nhỏ nhẹ nhắc nhở:
"Nếu Tâm Từ muội muội không trụ nổi thì nói với anh, anh bảo quay phim đưa muội muội về."
Mộ Tâm Từ dù rất sợ, nhưng giọng của Ninh Ninh ca quá ấm áp, nàng không hiểu có chút không muốn đi, kiên định lắc đầu.
Tề Minh Hiên lại than vãn:
"Ninh Ninh ơi, chắc anh sắp không chịu nổi nữa, có thể để Tinh Tinh đừng hát được không, anh thấy tiếng hát của Tinh Tinh còn đáng sợ hơn cả ma, anh sắp khóc luôn rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận