Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 205: Làm ngươi cả đời nam chính (length: 8293)

Ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Chỉ Khê tập trung vào Cố Vũ Ninh và Tô Diệc Tinh, Cố Uyên với bộ âu phục phẳng phiu, từ xa bước nhanh về phía nàng.
Lâm Chỉ Khê khó mà hình dung tâm tình lúc này, hô hấp như thể bị tước đoạt trong khoảnh khắc. Ở hòn đảo mộng ảo này, Cố Uyên giống như một vị vương tử phản chiếu ánh sáng mà đến, khí chất cao quý hiện rõ trên người hắn.
Mỗi bước chân của hắn như giẫm lên nhịp trống trong lòng Lâm Chỉ Khê.
Niềm kinh hỉ và xúc động lớn lao bao phủ lấy Lâm Chỉ Khê, Cố Vũ Ninh và Tô Diệc Tinh nhỏ bé chạy đến bên cạnh nàng, vui vẻ tung những cánh hoa thơm ngát lên người nàng.
Cố Uyên đi đến trước mặt Lâm Chỉ Khê, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn gương mặt nàng, khuỵu một gối xuống trước mặt nàng, chiếc nhẫn trong tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lọt vào mắt Lâm Chỉ Khê.
Nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt, liếc thấy Phương di và Thành thúc đều đứng sau lưng Cố Uyên, một mặt vui mừng vỗ tay.
Giọng nói của Cố Uyên như tiếng trời, vang vọng bên tai Lâm Chỉ Khê:
"Chúng ta kết hôn đi, là ta mong muốn đơn phương trói buộc nàng bên cạnh, nhưng những thứ người khác có, ta cũng không muốn để nàng bỏ lỡ.
Đây là lời cầu hôn muộn của ta, ta đã thông báo tin rời khỏi giới văn nghệ cho thiên hạ, ta cũng không còn là vua màn ảnh Cố Uyên nữa. Nhưng, trong cuộc sống sau này, ta muốn làm nam chính cả đời của nàng."
Lời Cố Uyên vừa dứt, vô số máy bay không người lái bay lên trời, trên mặt biển xanh thẳm hiện ra dòng chữ lớn: "Lâm Chỉ Khê, nàng có bằng lòng gả cho ta không", chiếu sáng bầu trời vừa mới sụp tối.
Nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt Lâm Chỉ Khê lặng lẽ trượt xuống. Vì lần cầu hôn này, Cố Uyên đã mời Phương di, mời Thành thúc, đây đều là những người thân thiết nhất của hắn trên thế giới này.
Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng giơ tay, trong giọng nói lẫn mấy phần cảm động:
"Ta bằng lòng!"
Nụ cười trên mặt Cố Uyên nở rộ trong nháy mắt, cẩn thận đeo nhẫn vào tay Lâm Chỉ Khê. Lâm Chỉ Khê nhìn chiếc nhẫn kim cương vốn có trên ngón áp út lại có thêm một chiếc nhẫn, không kìm được cười khẽ chế nhạo:
"Cái này cũng đeo nhiều quá rồi!"
Tô Diệc Tinh vui vẻ hận không thể đổ hết cánh hoa thơm trong giỏ lên người thúc thúc và di di.
Đây là lần đầu tiên cậu bé trải qua cảnh tượng này. Tiếng đàn dương cầm của Đậu Đậu dừng lại, mọi người nghe thấy cậu bé đang reo hò:
"Ba một cái, ba một cái!"
Hạ Mộc thấy con mình ồn ào thì vừa vỗ tay vừa hùa theo.
Cố Uyên đứng dậy, ánh đèn sáng chiếu lên mặt hắn trông thật đẹp, hắn nghiêng người tiến sát về phía Lâm Chỉ Khê.
Khoảnh khắc môi chạm môi, vô số pháo hoa nở rộ trên bầu trời, hiện lên trước mắt người dùng mạng.
Gương mặt nhỏ của Cố Vũ Ninh đỏ bừng. Vừa rồi còn xúc động lau nước mắt, giờ phút này lại cười khúc khích, thậm chí còn ngượng ngùng che mặt!
Đám cư dân mạng bắt đầu reo hò trên màn hình:
"Cố Uyên quả không hổ là Cố Uyên, cầu hôn trong buổi phát sóng trực tiếp, cầu hôn oanh oanh liệt liệt!
Hai người họ đứng chung một chỗ quá đẹp đôi, cảnh này phải khắc sâu vào trong đầu ta! Trong lòng ta như có pháo hoa nổ tung!"
"Cố Uyên nói muốn từ bỏ thân phận vua màn ảnh để làm nam chính cả đời của Lâm Chỉ Khê! Cứu mạng, lời tình cảm này là sao vậy, ta ghen tị đến phát khóc được không!"
"Cố Uyên cầu hôn xong, khẩu vị của tôi bị kén chọn mất rồi, sau này cầu hôn phiền phức đều phải làm theo quy cách này!"
"Cố Uyên thật cẩn thận, còn đặc biệt tìm fan của Lâm Chỉ Khê thu video, lúc fan đồng thanh hô hào, ta cũng khóc ròng theo Lâm Chỉ Khê luôn!"
"Lâm Chỉ Khê là cô nhi, Cố Uyên chọn lúc quay chương trình truyền hình thực tế để cầu hôn, vừa hay Hạ Mộc, Tần Nhiên, Tống Mộng Oánh, những người bạn của Lâm Chỉ Khê đều ở bên cạnh nàng.
Cố Uyên còn cho Lâm Chỉ Khê cảm nhận được phía sau nàng còn có fan hâm mộ luôn ủng hộ, để nàng thấy mình không hề cô độc, Cố Uyên thật ấm áp!"
Cư dân mạng bàn tán xôn xao, pháo hoa rực rỡ tắt lịm trong chốc lát. Cố Uyên mặt mày hớn hở nắm tay Lâm Chỉ Khê, những bàn tiệc đầy mỹ vị bắt đầu tỏa hương thơm trên bờ biển.
Các tiểu bằng hữu đều đã hoàn thành nhiệm vụ, nhún nhảy chạy về phía các mẹ.
Tô Diệc Tinh tinh nghịch nắm chặt tay nhỏ, đi đến bên Hạ Mộc liền thần bí mở miệng:
"Mộc Mộc, xòe tay ra, Tinh Tinh có cái này muốn tặng cho Mộc Mộc!"
Hạ Mộc tò mò xòe tay ra, Tô Diệc Tinh buông lỏng tay nhỏ, cánh hoa thơm ngát liền bay lả tả rơi vào lòng bàn tay Hạ Mộc, giọng nói ấm áp của Tô Diệc Tinh vang lên:
"Mộc Mộc, đừng có hâm mộ, lúc Tinh Tinh tung cánh hoa đã cố ý để dành cho Mộc Mộc rồi đó, có xinh đẹp không?"
Hạ Mộc vô cùng cảm động, đưa bàn tay đến trước mặt Tô Văn Kỳ cho anh xem:
"Nhìn xem, con trai anh đáng tin cậy hơn anh nhiều!"
Tô Văn Kỳ không phục:
"Anh cũng rõ ràng tặng hoa mà, Mộc Mộc, em thật là thiên vị, cả một bó hoa lớn của anh cũng không bằng mấy cánh hoa của con Tinh Tinh à?"
Tô Diệc Tinh mặt mũi tràn đầy vẻ kiêu ngạo, kéo tay Hạ Mộc rồi đi:
"Mộc Mộc, đừng để ý đến ba quỷ, Tinh Tinh dẫn Mộc Mộc đi ăn cơm, món ăn chú Cố Uyên chuẩn bị thơm lắm, Tinh Tinh đói bụng rồi!"
Hạ Mộc gật đầu đi theo Tinh Tinh, Tần Nhiên cũng mở tấm thảm ra cho Mộ Tâm Từ ngồi xuống, cầm ly sâm panh nhấp một ngụm, tận hưởng buổi BBQ trên bờ biển.
Mộ Tâm Từ ăn gì cũng cẩn thận hết sức, sợ làm bẩn bộ chiến phục thiên thần của mình.
Phương di dắt Đậu Đậu và Cố Vũ Ninh cũng ngồi xuống, mệt nhoài đến trưa, các bé đều đói rồi.
Thành thúc hôm nay cố tình mặc rất bảnh bao, Cố Uyên kéo Lâm Chỉ Khê cùng Thành thúc cụng ly. Thành thúc cảm thấy mình nên nói gì đó, chỉ là lời vừa thốt ra, liền không hiểu sao đỏ hoe mắt:
"Thằng nhóc con nhà ngươi, hồi bé cứ đánh nhau với người ta, ta đã phải lo lắng lắm rồi, sợ cái tính khó ở này lớn lên không lấy được vợ. Có thể thấy cảnh tượng này hôm nay, thật tốt!"
Thành thúc nói xong thì ngửa đầu uống cạn ly rượu, Lâm Chỉ Khê nhìn Thành thúc người đàn ông mạnh mẽ mà đỏ hoe mắt như vậy, vành mắt lại muốn lặng lẽ ửng hồng.
Mọi người ở trên đảo nhỏ giữa biển đều cảm nhận được bầu không khí lãng mạn ấm áp, ngay cả cư dân mạng theo dõi trực tiếp cũng dần dần lãng quên sự hiện diện của đạo diễn.
Đạo diễn từ sớm ở khu nghỉ dưỡng bên bờ biển chờ đến tối, còn được thưởng thức từ xa một màn pháo hoa, giờ phút này đang ôm một hộp mì tôm ăn đầy tủi thân. Không kìm được mà oán thầm:
Hắn đường đường là một đạo diễn, nếu Cố Uyên muốn cầu hôn thì nên thương lượng với hắn một tiếng chứ.
Hắn cũng đâu có phải là không giúp được gì. Sao lại lén lút, bỏ rơi mỗi mình hắn chứ?
Khiến cho hắn muốn biết chuyện gì xảy ra trên đảo nhỏ cũng phải hóng ké cùng hàng ngàn vạn cư dân mạng trên sóng trực tiếp.
May là, cư dân mạng bận xem náo nhiệt, không ai nhắc đến hắn, chứ nếu để biết một mình hắn phải ở lại khu nghỉ dưỡng ăn mì tôm thì không biết họ sẽ chế giễu hắn thế nào.
Có khi còn gán cho hắn danh hiệu đạo diễn thảm hại nhất trong lịch sử ấy chứ!
Trên đảo nhỏ giữa biển náo nhiệt một lúc lâu mới dần dần bắt đầu ngừng lại, các tiểu bằng hữu đều đã ăn no rồi, vui vẻ lên thuyền trở về điểm xuất phát.
Thành thúc và những người khác đến hỗ trợ đều được sắp xếp ở trong biệt thự trên đảo vào ban đêm, Cố Uyên cùng Lâm Chỉ Khê trở về khu nghỉ dưỡng, Phương di cũng đi theo về.
Ngồi bên bờ biển đạo diễn cuối cùng cũng trông thấy chiếc thuyền lớn trở về điểm xuất phát, kích động đứng lên, đi ra mép bờ đón.
Các tiểu bằng hữu vui vẻ đi xuống thuyền, đạo diễn vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ mãi Cố Uyên.
Cố Uyên nắm tay Lâm Chỉ Khê, người cuối cùng chậm rãi bước xuống thuyền, đạo diễn không kìm được đi đến bên cạnh Cố Uyên, tủi thân ba ba hỏi:
"Cố Uyên, cậu làm cảnh tượng lớn như vậy, giấu mọi người coi như xong, sao đến cả tôi cậu cũng không thèm bàn bạc một tiếng vậy?"
Cố Uyên ngẩng đầu liếc bóng lưng Tô Văn Kỳ đang đi khuất, mặt mày chế nhạo:
"Tìm anh bàn bạc ư? Bài học nhãn tiền còn sờ sờ ra đó, tìm anh có đáng tin cậy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận