Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 136: Thực tập thúc thúc có hợp hay không cách? (length: 8118)

Các tiểu bằng hữu ngạc nhiên đứng dậy, kích động hướng trên đài chạy. Lạc Lê mặt hoài nghi nhân sinh ngồi tại chỗ nhìn Cố Uyên ôm hoa đi trở về khiếp sợ đặt câu hỏi:
"Ca, rõ ràng ta cũng đi cùng đạo diễn làm sao lại quên ta đi? Các nương nương đều có thưởng, ta không có?
Ta bỏ ra nhiều như vậy, ta ngay cả mũ cũng làm gãy cho búp bê, tại sao ta không có gì?"
Cố Uyên ghét bỏ liếc mắt Lạc Lê:
"Sao? Ngươi cũng muốn đội vương miện?"
Cố Uyên một câu làm Lạc Lê nghẹn không nói được, tủi thân nhìn mấy đứa nhỏ đều lên đài, mỗi đứa cầm một cái vương miện hướng các nương nương đi tới.
Các nương nương đồng loạt ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn chờ lũ trẻ đội vương miện cho các nàng.
Cố Vũ Ninh cẩn thận, động tác rất nhẹ sợ vương miện kéo vào tóc Lâm Chỉ Khê, làm đau mẹ.
Thật vất vả đội vương miện lên đầu mẹ, mắt Thần Tinh lấp lánh khen ngợi:
"Mẹ thật là đẹp."
Hạ Mộc ngưỡng mộ nhìn Lâm Chỉ Khê rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Tinh Tinh.
Tô Diệc Tinh cầm vương miện, không chút do dự đeo lên cổ Hạ Mộc.
Trong mắt Hạ Mộc tràn đầy kinh hãi, hốt hoảng ngăn lại:
"Tinh Tinh, con tỉnh lại đi! Đây là vương miện, đây không phải dây chuyền!
Cái này đội trên đầu, không phải đeo ở cổ, con không xem ca Ninh Ninh làm thế nào đội cho dì à!"
Tô Diệc Tinh ngơ ngác xoay vòng, nhìn vương miện trên đầu Lâm Chỉ Khê, mắt cười tủm tỉm khen dì đẹp.
Nhưng mà vừa quay mặt, nhìn mẹ thì vẻ mặt chắc chắn:
"Đầu dì nhỏ đương nhiên đội trên đầu, Mộc Mộc đau đầu, đội không vừa, đeo ở cổ mới đẹp."
Mặt Hạ Mộc ngơ ngác, thậm chí có chút nghi ngờ lỗ tai mình:
"Đầu ta to á? Tinh Tinh con nhìn cho kỹ đi, mặt mẹ con rõ ràng chỉ bằng bàn tay, con còn nói đầu ta to?
Mẹ con đóng nhiều phim truyền hình như vậy rồi, chưa từng có đạo diễn nào nói đầu mẹ ta nặng!"
Tinh Tinh căn bản không để ý, cứ khăng khăng muốn đeo vương miện vào cổ Hạ Mộc cho bằng được còn một mặt hài lòng nhìn ngắm.
Hạ Mộc thở dài sâu thẳm, mặt đầy tuyệt vọng:
"Tinh Tinh, ta oai phong lẫm liệt một thời trong giới giải trí, có lẽ sẽ bị con hủy hết mất! Ta chưa từng nghĩ đến, anti-fan lớn nhất của ta lại là con trai ta!"
Tô Diệc Tinh không hiểu, vẫn cười hề hề. Mộ Tâm Từ cầm vương miện ngắm rất lâu, thậm chí còn so lên đầu mình trước, rồi quay sang hỏi Tề Minh Hiên:
"Anh Minh Hiên, Tâm Từ đội cái này có đẹp không?"
Tề Minh Hiên vừa gật đầu, vừa đưa tay đội vương miện cho Tống Mộng Oánh, vương miện sắp đâm vào mặt Tống Mộng Oánh, Tống Mộng Oánh vội dùng tay xoay mặt Tề Minh Hiên lại:
"Ngươi nhóc này, có thể tập trung chút không hả? Ngươi là đội vương miện cho ta hay là cho Tâm Từ vậy?"
Tề Minh Hiên hơi ngại, nghiêm túc đội vương miện cho mẹ, Mộ Tâm Từ cũng lưu luyến không rời đeo vương miện lên đầu Tần Nhiên, còn không nhịn được dặn dò:
"Mẹ đeo xong nhớ cất kỹ nha, cái này đẹp quá, sau này Tâm Từ cũng muốn đội."
Buổi trình diễn thời trang của các nương nương dần hạ màn, dân làng cũng bắt đầu tản đi.
Đạo diễn cùng các nương nương cùng nhau xuống đài, vui vẻ tuyên bố:
Dân làng chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho mọi người, tại cửa phòng lớn bày đầy bàn. Trẻ con cùng các nương nương có thể cùng nhau đến vương quốc Ngô hưởng dụng.
Trên sóng trực tiếp một mảnh hài hòa.
Thật không ai ngờ, ở nơi phòng rộng lớn bên nước ngoài, một đôi tay mảnh khảnh, khép lại sóng trực tiếp, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"Tốt lắm, tiền sắp xài hết rồi, con nít cũng hot lên rồi, đến lúc về nước tìm máy rút tiền mới thôi!"
Lâm Chỉ Khê hoàn toàn không biết gì cả còn không hề hay biết móng vuốt ác ma đang tùy ý lan tràn trong bóng tối, một trận phong ba sắp lặng lẽ ập đến!
Không nhận được bất kỳ lời khen ngợi nào, Lạc Lê buồn bã một mình đi về phía vương quốc Ngô.
Đi được một đoạn, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nhân viên công tác đuổi kịp từ sau lưng bịt mắt hắn bằng miếng vải đen.
Lạc Lê vừa định kinh hô thì miệng đã bị nhân viên công tác bịt lại, giọng nói như quỷ mị của đạo diễn ghé sát vào tai hắn vang lên:
"Đừng lên tiếng, ngươi có nhiệm vụ ẩn phải thực hiện, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!"
Nghe được giọng nói đạo diễn, trái tim nhỏ của Lạc Lê mới hết lo lắng, không nhịn được thì thầm phàn nàn:
"Có nhiệm vụ thì có nhiệm vụ, làm như muốn bắt cóc ta ấy, nếu không tại ta có trái tim khỏe, có lẽ lại phải gọi xe cấp cứu rồi."
Đạo diễn bị Lạc Lê chọc cười, nhân viên công tác kéo bịt mắt của hắn vào phòng nghỉ ngơi buổi tối của bọn họ.
Đưa cho Lạc Lê một hộp cơm, để hắn có lại ánh sáng, rồi mở sóng trực tiếp ngay trước mắt hắn.
Lạc Lê khóc không ra nước mắt nhìn hộp cơm trong tay mình, rồi nhìn màn hình trực tiếp, khách quý đang tụ tập ở trước vương quốc Ngô.
Dân làng hận không thể mang hết đồ ăn ngon ở nhà đến, thức ăn đầy ắp cả bàn, thịnh soạn vô cùng đối lập rõ ràng với hộp cơm trong tay hắn. Lạc Lê bất đắc dĩ nhíu mày, tủi thân lên tiếng:
"Đạo diễn, nếu anh có ý kiến gì về tôi thì cứ nói đi, sao lại muốn tra tấn tôi như vậy? Không cho tôi có thưởng thì thôi, đến cơm ngon cũng không cho tôi ăn?
Nếu như tôi làm người chú thực tập này không đạt, anh cứ cho tôi nghỉ đi. Tại sao muốn nhốt tôi ở đây, làm khó dễ tôi?"
Đạo diễn nháy mắt:
"Không làm khó dễ thì trong hộp cơm của cậu không phải có đùi gà sao? Cậu ăn trước đi.
Còn về việc cậu làm người chú thực tập này có đạt hay không, cái này không phải tôi quyết định, cái này phải hỏi bé Tinh Tinh.
Lát nữa khách quý ăn uống xong xuôi, chúng tôi sẽ nói với mấy đứa nhỏ rằng cậu bị người bắt đi rồi, xem cậu có bao nhiêu trọng lượng trong lòng bé Tinh Tinh và mấy đứa nhỏ!
Nếu bé Tinh Tinh đến cứu cậu, nhiệm vụ chú thực tập của cậu lần này coi như thành công! Nếu nó không cứu, cậu coi như thất bại, bị loại ngay lập tức! Cậu tốt nhất bây giờ nên bắt đầu cầu nguyện mấy đứa nhỏ sẽ đến cứu cậu!"
Lạc Lê ngẩng đầu nhìn màn hình trực tiếp, bọn nhỏ đều đang cắm cúi ăn cơm, căn bản không phát hiện ra người chú như hắn bị người ta cướp đi nửa đường.
Lạc Lê cúi đầu ăn cơm, đùi gà cũng không hề thơm ngon, hắn cảm thấy như mình bị lũ trẻ vứt bỏ căn bản không biết mấy đứa nhỏ có thể đến giải cứu hắn không.
Đạo diễn cùng Lạc Lê chào hỏi xong liền tức tốc chạy đến vương quốc Ngô, các khách quý ăn cơm xong một lượt, Tô Diệc Tinh ôm bụng nhỏ tròn vo chạy đến để Cố Uyên xoa.
Cố Uyên cong môi cười:
"Tinh Tinh sao không cho chú Lạc Lê xoa? Chẳng lẽ Tinh Tinh không hề nhận ra sao? Chú Lạc Lê luôn ở bên con đã lâu không xuất hiện rồi!"
Mặt Tô Diệc Tinh tràn đầy ngạc nhiên, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng chú Lạc Lê, Cố Vũ Ninh cũng theo đó phản ứng lại, đầu đảo xung quanh, hoảng hốt nói:
"Tinh Tinh, Ninh Ninh hình như từ lúc ăn cơm đã không thấy chú Lạc Lê rồi!"
Tề Minh Hiên cùng Mộ Tâm Từ nghe Ninh Ninh nói cũng mặt đầy hoang mang, đạo diễn đã sớm chờ cơ hội này, vội vàng huơ cái loa lớn âm thanh truyền đến:
"Các tiểu bằng hữu cuối cùng cũng đã phát hiện, chú Lạc Lê của các cháu vừa rồi bị người ta bắt đi rồi!
Nghe nói hắn bị đưa vào căn phòng bỏ hoang sâu nhất trong thôn, bây giờ trời đã tối rồi ở đó còn không có cả đèn nữa.
Chỉ có các cháu đến đó mới có thể cứu chú ấy ra được! Các tiểu bằng hữu có muốn đi cứu chú Lạc Lê không? Nếu không thì cứ để chú ấy ở đó một mình đi vậy?"
Mộ Tâm Từ sợ hãi rụt cổ lại, kéo tay Cố Vũ Ninh, thận trọng lên tiếng:
"Là bà phù thủy! Anh Ninh Ninh ơi, bà phù thủy không những nguyền rủa chú Lạc Lê, bà phù thủy bây giờ còn bắt chú Lạc Lê đi rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận