Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 207: Ta thích ngươi dính người (length: 8064)

Tần Nhiên nhất thời bị Mộ Tâm Từ nói làm cho ngạc nhiên, trong sinh hoạt hằng ngày, nàng không chỉ một lần muốn bày tỏ quan điểm này với con gái mình.
Nhưng con gái còn quá nhỏ, rất khó có sự đồng điệu, những quan niệm nàng áp đặt lên người con, con bé cũng rất khó lý giải.
Không ngờ gặp Đậu Đậu, thật sự cảm nhận rõ được sức hút từ nhân cách Đậu Đậu lan tỏa khi ở cùng mọi người, con gái bé nhỏ của nàng thế mà đã bắt đầu hiểu.
Tần Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới phát hiện, nói đạo lý gì cũng không bằng để bọn nhỏ tự mình trải nghiệm, Tần Nhiên nhẹ giọng nói với Mộ Tâm Từ:
"Tâm Từ hiểu được ý nghĩa lời công chúa nói, mẹ rất vui, Tâm Từ bây giờ coi Đậu Đậu tỷ tỷ là thần tượng nhỏ của con sao? Con muốn học theo Đậu Đậu tỷ tỷ? Để sau này trở nên ấm áp như Đậu Đậu tỷ tỷ phải không?"
Mộ Tâm Từ kiên định gật đầu:
"Không ai không thích Đậu Đậu tỷ tỷ cả! Tâm Từ cũng muốn cố lên!"
Cố Uyên ở phòng khách chờ rất lâu mới trở về phòng ngủ.
Đậu Đậu và Ninh Ninh một trái một phải nép vào bên cạnh Lâm Chỉ Khê, đã say giấc nồng.
Lâm Chỉ Khê nhìn khuôn mặt Cố Uyên, ánh mắt tràn đầy ý cười, giọng nói rất nhỏ:
"Ngươi muốn làm gì?"
Cố Uyên đi đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng ôm Cố Vũ Ninh lên, không quay đầu đưa sang phòng dì Phương.
Hôm nay cả ngày, hai đứa trẻ chơi rất mệt, chìm vào giấc mộng đẹp, Cố Vũ Ninh không hề hay biết.
Dì Phương thu xếp cho Cố Vũ Ninh xong, đi theo Cố Uyên vào phòng ngủ, rón rén ôm Đậu Đậu.
Dù dì Phương động tác rất nhẹ, nhưng Lâm Chỉ Khê vẫn lo lắng xuống giường, sợ Đậu Đậu lại đột nhiên tỉnh giấc.
Đậu Đậu vốn đã không có mẹ ở bên cạnh, có thể không khóc không nháo ngủ đã rất ngoan, Lâm Chỉ Khê thật không biết nếu nàng tỉnh thì phải dỗ như thế nào.
Đến khi dì Phương bế ra khỏi phòng ngủ, Lâm Chỉ Khê vẫn chưa yên tâm muốn đi theo vào phòng dì Phương để xem.
Nhưng Cố Uyên bá đạo không cho nàng bất cứ cơ hội nào, Cố Uyên từng bước kéo Lâm Chỉ Khê về phòng ngủ.
Đưa tay khóa ngược cửa phòng ngủ, đỡ Lâm Chỉ Khê vào sau cửa, đèn trong phòng ngủ hơi lờ mờ, hai người ở cự ly rất gần, Lâm Chỉ Khê cười nhẹ mờ ám:
"Ta cuối cùng đã hiểu vì sao ngươi lại giữ thúc Thành và người khác ở đảo nhỏ mà lại nhất quyết mang dì Phương về.
Ngươi thật là xấu bụng và giảo hoạt, ngươi mang dì Phương về là để giúp ngươi trông trẻ hả?
Ninh Ninh bây giờ đã có đồng minh rồi, ngày mai nhất định sẽ cùng Đậu Đậu khiển trách ngươi, Đậu Đậu lần đầu gặp ngươi, có khi sẽ dán cho ngươi cái mác ông chú xấu xa đấy!"
Cố Uyên cúi đầu, khẽ cười:
"Ông chú xấu xa? Ta xấu? Ta vất vả lắm mới đuổi đến đây, ngươi nói ta xấu? Ninh Ninh khiêu khích ta bao nhiêu lần rồi? Lại còn ăn tối lãng mạn trên bờ biển cùng ngươi, lại còn được ngươi gọi là bảo bối nữa.
Đến cả dân mạng cũng bắt đầu gọi tên ta, ta có thể không đến sao?"
Lâm Chỉ Khê vừa cười vừa vạch trần:
"Thôi đi, Ninh Ninh với dân mạng không gánh cái tội này đâu.
Ta hỏi ngươi, váy trong hành lý của ta từ đâu mà ra vậy? Rõ ràng trước đó ngươi đã tính toán xong xuôi rồi. Chúng ta khởi hành trước khi ngươi đã lên kế hoạch đúng không?"
Cố Uyên nhẹ nhàng tiến sát lại gần tai Lâm Chỉ Khê, giọng nói đầy cưng chiều:
"Váy là ta nhét vào không sai, ta thấy có quá nhiều người sau khi được cầu hôn, nhìn lại những hình ảnh được ghi lại, hối hận mình không chuẩn bị kĩ càng, không có quần áo chỉnh tề.
Ta không muốn sau này khi em nhìn thấy những hình ảnh đó sẽ cảm thấy tiếc nuối."
Lòng Lâm Chỉ Khê ngọt ngào như muốn trào ra, nàng nâng bàn tay, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út khẽ tỏa sáng, nghịch ngợm hỏi Cố Uyên:
"Chưa thấy ai lên xe rồi mới mua vé bổ sung như anh, bây giờ hai chiếc nhẫn này rốt cuộc phải phân phát thế nào? Thường ngày ta đeo cái nào đây?
Ta không thể cứ đeo hai cái nhẫn như vậy đi khắp nơi, nặng chết đi được!"
Cố Uyên mặt đầy vẻ không quan tâm, nắm lấy tay Lâm Chỉ Khê:
"Chỉ là hai chiếc nhẫn thôi mà, em có mười ngón tay cơ mà, sao lại không đeo được chứ? Mới là gì, ta sớm muộn gì cũng phải lấp đầy cả mười ngón tay này."
Lâm Chỉ Khê giật mình trợn tròn mắt, Cố Uyên giả bộ bất mãn cau mày, giọng nói cũng bắt đầu có chút mập mờ:
"Tối qua hình như có người còn cầm điện thoại của người khác cũng muốn nhắn tin vụng trộm bảo ta muốn ta, hôm nay ta đến rồi, sao cô ta không nói thẳng với ta nhỉ?"
Mặt Lâm Chỉ Khê đỏ bừng bừng, thẹn thùng cúi gằm mặt, ngượng ngùng thì thào:
"Biết hôm nay anh sẽ đến, hôm qua đã không gửi rồi, mắc cỡ chết đi được, lộ ra là ta rất thích bám người!"
Cố Uyên cúi đầu hôn lên môi Lâm Chỉ Khê, trong miệng lẩm bẩm:
"Ừm, ta thích em bám người!"
Nhiệt độ trong phòng lại bắt đầu nóng lên, Cố Vũ Ninh đang ngủ ngon giấc bên cạnh dì Phương hoàn toàn không biết cha mẹ đang làm chuyện xấu hổ gì trong phòng.
Ngoài cửa sổ tiếng sóng biển, dồn dập và mạnh mẽ. Lâm Chỉ Khê và Cố Uyên cũng ở lằn ranh mất kiểm soát.
Điện thoại hết lần này tới lần khác lại vang lên đúng thời điểm khiến người bực bội, làm Lâm Chỉ Khê và Cố Uyên trong bầu không khí nóng hổi, khẽ tỉnh táo lại.
Cố Uyên vốn muốn bỏ qua tiếng chuông đáng ghét này, nhưng đối phương không chịu bỏ cuộc, cứ như nếu Cố Uyên không nghe thì hắn sẽ gọi đến cùng.
Cố Uyên bất đắc dĩ buông Lâm Chỉ Khê ra, cau mày cầm điện thoại, tức giận mở miệng:
"Uy? Mộ Cẩm Quân, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được làm cái quỷ gì vậy?"
Mộ Thần ở đầu dây bên kia nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, giọng bất mãn cũng tràn ra:
"Cố Uyên, ngươi còn dám hỏi ta làm cái quỷ gì à? Chuyện lớn cầu hôn như vậy, ngươi không thương lượng với ta thì thôi đi, một dịp trọng đại như thế, dì Phương ở đó, thúc Thành cũng ở đó, vậy mà ngươi lại không mời ta?
Tình nghĩa bao nhiêu năm của ta với ngươi chỉ đáng cho chó ăn à?
Đến hôm nay ta mới biết được, hóa ra ta là người không quan trọng nhất!
Ngươi có biết khi ta thấy ảnh cầu hôn của ngươi, tâm trạng của ta như thế nào không? Ta suýt nữa đã bị ngươi tức chết!"
Cố Uyên nghe Mộ Thần giận dữ hét lên, lạnh lùng đáp:
"Chuyện này mà cũng phải gọi điện thoại sao? Sao nhanh như vậy đã bị ngươi trông thấy rồi?"
Mộ Thần nghe Cố Uyên càng thêm tức giận, bắt đầu gào thét vào điện thoại:
"Ta làm sao nhìn thấy? Trên Weibo hot search cả chục cái rồi, ta cũng đâu có mù!
Đến cả đồng đội ở căn cứ cũng bắt đầu trêu ta, bọn họ còn nói, chẳng phải ngươi bảo có quan hệ rất tốt với Cố Uyên sao? Vậy tại sao người ta cầu hôn không báo cho ngươi biết?"
Màng nhĩ của Cố Uyên sắp bị Mộ Thần làm điếc, không nhịn được kéo điện thoại ra xa, nhíu mày, biết nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, Mộ Cẩm Quân chắc sẽ ồn ào cả đêm, không nhịn được hậm hực đáp:
"Không phải không cho ngươi đến, là biết ngươi sắp có giải đấu, đến đây một chuyến sẽ mất cả ngày, không muốn ảnh hưởng đến huấn luyện của ngươi.
Vợ con của ngươi ở đó hết rồi, các nàng chứng kiến giây phút này giúp ngươi không được sao?
Bây giờ việc ngươi nên làm, là mang về cho chúng ta thêm một chức vô địch, đây là trận đấu cuối cùng trước khi ngươi giải nghệ, ta đợi ngươi vẽ một cái kết thúc hoàn mỹ cho sự nghiệp của mình!"
Mộ Cẩm Quân vừa định tiếp tục gào thét, bị một câu của Cố Uyên làm cho hết giận quá nửa.
Lời đã chuẩn bị hết đều nuốt xuống, trong lòng có chút cảm động, Cố Uyên lại trở về giọng băng lãnh:
"Còn có chuyện gì không? Không có thì ta cúp máy nhé, vợ không ở bên cạnh đúng là không biết đêm tối đáng giá như nào, đừng gọi lại nữa, gọi nữa là cho vào danh sách đen!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận