Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 305: Càng xem càng không giống như là Cố đổng phong cách (length: 7654)

Đám dân mạng chờ Noãn Noãn đổi mới lâu như vậy, đột nhiên chờ được một bài đăng online xin giúp đỡ, khu bình luận trong nháy mắt giống như là sôi trào:
"Nhịn mấy ngày như vậy, Noãn Noãn lại là đi cầu cứu?
Noãn Noãn ngươi rốt cuộc được hay không? Đêm đó cơ hội tốt như vậy, thần tượng nói xong ngủ ngon, ngươi liền thật ngủ ngon rồi? Ta thật sự là phục!"
"Ta cứ tưởng Noãn Noãn dừng ở chỗ thần tượng nói ngủ ngon liền không vẽ, là vì thừa nước đục thả câu, không ngờ, căn bản là không có nút?"
"Cho nên nhiều ngày như vậy trôi qua, ở cùng thần tượng thế nào cũng ở cùng một nhà, hoàn toàn không có tiến triển?"
"Truyền xuống, truyện tranh ấm áp muốn nát, đây quả thực là công trình dở dang, ta còn đang hứng thú đây, thế mà nói với ta tiếp theo mất hút?"
"Không được, tiếp theo của ấm áp không có chúng ta còn thế nào theo Noãn Noãn nằm mơ?
Noãn Noãn đừng sợ, muốn gặp mặt tìm cái lý do gì mà chẳng được?
Nhanh chóng huấn luyện kỹ xảo của mình, giả vô tội run lẩy bẩy bé thỏ trắng, liền nói gần đây vì phụ cận không yên ổn nên ban đêm căn bản ngủ không được, nói mình không an toàn, xem thần tượng có thể hay không lại đến bồi!"
"Chỉ cần muốn gặp mặt. Hôm nay thời tiết rất tốt đều có thể trở thành lý do?
Noãn Noãn, mạnh dạn một chút, đừng sợ hãi rụt rè, bao nhiêu người cả đời có khả năng không có loại cơ hội này, ngươi nếu cứ như vậy bỏ lỡ, nhất định sẽ hối hận!"
"Noãn Noãn giống như trước kia truyện tranh bên trong đề cập tới, nói thần tượng của nàng rất ít giao tiếp với người khác, tính cách tương đối quái gở.
Ta đề nghị Noãn Noãn vẫn là phải tìm đến phương thức gặp mặt mà cả hai đều thoải mái, quá đột ngột có thể sẽ làm đối phương sợ hãi!"
"Ta thật phục, Noãn Noãn thế mà có thể nhịn nhiều ngày như vậy không liên hệ, nếu là ta, hận không thể một ngày liên hệ thần tượng tám trăm lần!"
Hạ Tiểu Noãn nhìn đám dân mạng bình luận, cẩn thận phân tích ý của mọi người.
Nàng biết nếu như nàng không chủ động, với tính cách của Mạc Nghệ, bọn họ có khả năng phải tầm năm ba tháng cũng chưa chắc có thể gặp lại một lần.
Nàng yên lặng tự động viên mình, đám dân mạng nói đều đúng, nàng không thể bỏ qua cơ hội lần này, nhưng nàng cũng không muốn biến khéo thành vụng, gây phiền chán cho Mạc Nghệ.
Nàng phải tìm một lý do thích hợp và thời cơ thích hợp.
Than thở Hạ Tiểu Noãn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được cái chủ ý nào hay, mắt thấy thời gian lên lớp sắp đến, tranh thủ thời gian đeo kỹ bàn vẽ của mình, vội vàng hướng trường học đuổi.
Hạ Tiểu Noãn một đường ở trường học chạy nhanh như bay, chạy đến thở không ra hơi.
Trong trường học không có lớp các bạn đều nhàn nhã tắm nắng.
Hạ Tiểu Noãn vốn không có tâm trạng ngắm cảnh xung quanh, bàn vẽ sau lưng đột nhiên bị người nắm chặt.
Người giữ nàng có lực khí rất lớn, một phát liền khiến Hạ Tiểu Noãn dừng lại.
Hạ Tiểu Noãn kinh ngạc quay đầu, bạn học sau lưng chỉ chỉ đôi giày bị tuột dây của nàng, nhíu mày, Hạ Tiểu Noãn thở phì phò ngồi xuống, buộc lại dây giày, quay người định cảm ơn, người bạn học vừa rồi đã sớm mất dạng.
Hạ Tiểu Noãn lập tức bị một hồ nhân tạo thu hút, yên tĩnh mặt hồ nổi lên gợn sóng, hai con thiên nga đen tắm nắng, ngay trên mặt hồ tự nhiên tự tại nghịch nước. Bên hồ vây quanh rất nhiều học sinh quan sát. Hình ảnh này, đẹp đến không tưởng nổi.
Hạ Tiểu Noãn trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Mạc Nghệ. Lấy điện thoại di động ra, tìm góc chụp xong, hướng về phía hồ chụp ảnh, rồi gửi ngay cho Mạc Nghệ, nói cũng có chút tinh nghịch:
"Học trưởng, có hai con vật nhỏ đen như mực phá vỡ mặt hồ bình lặng mà ngươi đã vẽ.
Ta đề nghị ngươi nên thức thời nhanh một chút, có thời gian, lại đến vẽ một lần!"
Mạc Nghệ trong phòng vẽ vừa nhấp một ngụm cà phê, điện thoại di động vang lên, Mạc Nghệ cúi đầu xem xét, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Nhìn bức họa đang treo trên tường, không nhịn được đem ảnh chụp trong điện thoại đặt lên so sánh.
Xem ra cô học sinh tiểu học này không ít nghiên cứu tranh của hắn, góc chụp tìm rất chuẩn, trên hồ có thêm hai con thiên nga đen, nước hồ cũng tạo nên gợn sóng, quả nhiên là không giống như trước kia.
Mạc Nghệ tiện tay hồi đáp một chữ "Được." Rồi tiếp tục uống cà phê.
Hạ Tiểu Noãn vội vàng vàng hấp tấp chạy vào phòng học, mệt đến thở không ra hơi, lại ở trong một khoảnh khắc nhận được tin nhắn của Mạc Nghệ, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
Ninh Ninh hôm nay vừa đến nhà trẻ, Đậu Đậu liền kích động nói với hắn hôm qua đã thấy Tinh Tinh đệ đệ trên TV, chỉ là bộ phim đó quá dài, phải xem hết cả tập mới có thể thấy Tinh Tinh đệ đệ một lần.
Đậu Đậu liên tục khen Tinh Tinh đệ đệ thông minh, ngay cả quảng cáo cũng diễn rất hay!
Cố Vũ Ninh mặt mày thần bí xích lại gần, giọng nói ép rất thấp:
"Đậu Đậu có phải nhớ Tinh Tinh đệ đệ không? Không sao, rất nhanh sẽ có thể gặp lại!"
Đậu Đậu mặt đầy kinh ngạc:
"Sao gặp được? Tâm Từ muội muội và Minh Hiên ca ca cũng có thể cùng nhau gặp sao?"
Ninh Ninh nghiêm chỉnh gật đầu:
"Đều có thể thấy, thực tập Bảo Bảo có thể lại đi tham gia một lần tiết mục!"
Đậu Đậu khoa trương mở to hai mắt như thể muốn nhảy lên tại chỗ:
"Thật sao? Đạo diễn thúc nói với Ninh Ninh rồi? Đậu Đậu lại được đi? Còn có chuyện tốt như vậy?"
Cố Vũ Ninh nhìn vẻ mặt Đậu Đậu ngày càng khoa trương, cũng toe toét cười theo:
"Ba ba hôm qua nói chuyện với chú Lạc Lê, Ninh Ninh nghe thấy, chú ấy nói thực tập thúc và thực tập Bảo Bảo đều sẽ đi! Ba ba và mọi người cũng đều sẽ đi, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt!"
Vẻ mặt vui mừng của Đậu Đậu không thể nào ngăn cản:
"Oa, thế nhưng là ba ba và mẹ đều không nói với ta, ta biết rồi, bọn họ nhất định là muốn cho Đậu Đậu một bất ngờ, vậy Đậu Đậu cứ giả vờ như không biết được rồi, nhưng vui như vậy Đậu Đậu có chút không giả vờ được nha! Đậu Đậu phải cố gắng một chút mới được!"
Đậu Đậu nói là nói như vậy, nhưng Cố Vũ Ninh ở trường mẫu giáo cả buổi trưa hôm đó, Đậu Đậu ở bên cạnh hắn cười ngây ngô không biết bao nhiêu lần, Ninh Ninh cảm thấy, về nhà một chuyến là cô ấy sẽ lộ ngay sơ hở.
Cô trợ lý nhỏ sáng sớm đã theo địa chỉ Cố Uyên cho mà tìm đến được căn hộ cần đến, khu dân cư này cây cối xanh tươi rất tốt, hộ gia đình cũng tương đối ít, rất là yên tĩnh.
Cô trợ lý nhỏ nhập mật mã Cố Uyên cho ở cổng, vào nhà.
Căn nhà này thông thoáng hướng nam bắc, ba gian hướng nam, ánh nắng chan hòa.
Trang trí cũng vô cùng ấm áp trang nhã, không giống với phong cách trước đây của Cố Uyên.
Đội chuyển nhà rất nhanh đến, cô trợ lý nhỏ kêu gọi công nhân chuyển đồ vào nhà.
Bàn ăn và ghế sofa trong phòng khách tuy đều rất hiện đại hóa, nhưng tông màu quá ấm, trong lòng cô trợ lý nhỏ bắt đầu nghi hoặc, luôn cảm thấy căn phòng này càng nhìn càng không giống phong cách của Cố tổng.
Sau đó, chiếc tủ áo bằng gỗ thật chạm trổ hoa văn tiến vào phòng ngủ chính, cô trợ lý nhỏ trong lòng bắt đầu kết luận trăm phần trăm, phòng này của Cố tổng nhất định là chuẩn bị cho người lớn trong nhà.
Nhưng thân thế Cố tổng cô rõ mười mươi, vậy thì ai sẽ đến ở căn phòng này, cô trợ lý nhỏ thật có chút không nghĩ ra.
Đội chuyển nhà chuyển đồ liên tục cho đến trưa.
Tỉ mỉ như Cố Uyên từ tấm thảm đến bộ đồ ăn, mua rất đầy đủ, cho người ta một cảm giác như có thể xách giỏ đến ở ngay.
Cô trợ lý nhỏ tắm nắng một chút ở ban công, đáy lòng âm thầm quyết tâm:
Sớm muộn gì cô cũng sẽ tích lũy đủ tiền, mua một ngôi nhà như thế này, đón bố mẹ vào sống cùng, cô biết, chỉ cần cô làm tốt công việc bên cạnh Cố tổng, nguyện vọng này, không khó thực hiện!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận