Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 188: Nhân vật trao đổi (length: 7733)

Đậu Đậu tắt điện thoại nhanh chóng, tắt xong giống như muốn vứt đi một món đồ nguy hiểm nào đó, đưa điện thoại di động đặt vào tay Lâm Chỉ Khê.
Một mình tự đắp chăn mỏng, ngoan ngoãn nằm ngửa.
Lâm Chỉ Khê nhìn bộ dạng của Đậu Đậu, khẽ cười thành tiếng. Cố Vũ Ninh cũng an tâm cười, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Chỉ Khê:
"Chú quản gia vẫn đang chờ ở cửa, Ninh Ninh đi trả điện thoại!"
Lâm Chỉ Khê nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi, đưa tay giao điện thoại di động cho Cố Vũ Ninh, Cố Vũ Ninh chạy đi trả lại.
Sau khi giải quyết xong Tư Thừa Trạch, Cố Uyên rửa mặt xong, nằm trên giường lớn trong nhà, trên giường có hơi thở của Lâm Chỉ Khê, đưa tay ra lại không ôm được người mình muốn ôm, Cố Uyên có chút thất vọng, điện thoại ở bên cạnh nhấp nháy.
Cố Uyên đưa tay lấy điện thoại di động đến, chỉ nhìn một chút, hạnh phúc liền tràn ngập trong mắt.
Lâm Chỉ Khê gian xảo mượn cơ hội Đậu Đậu nhớ mẹ, gửi cho Cố Uyên một tin nhắn:
"Lão công, là ta, nhờ phúc của Đậu Đậu, tranh thủ dùng điện thoại được một chút, không có anh bên cạnh tham gia chương trình, em thực sự có chút không quen, không kìm được mà muốn nói với anh là rất nhớ anh, muốn trả điện thoại rồi, không cần hồi âm, ngủ ngon!"
Khóe miệng Cố Uyên không giấu nổi ý cười, Lâm Chỉ Khê đơn phương bày tỏ nỗi nhớ, mặc dù hắn không cách nào đáp lại, nhưng biết rằng người mình nhớ cũng đang nhớ đến mình ở một góc nào đó, cảm giác này, khiến đêm lạnh lẽo cũng bắt đầu trở nên ấm áp.
Đêm nay, không có ai tranh giành mẹ với Cố Vũ Ninh, Cố Vũ Ninh ôm Lâm Chỉ Khê ngủ ngon giấc.
Lâm Chỉ Khê lại tỉnh giấc rất nhiều lần. Có Đậu Đậu ở đây, nàng không dám ngủ quá sâu. Tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ khiến mỗi lần tỉnh lại nàng đều muốn nhìn xem Đậu Đậu có ngủ yên giấc hay không.
Đậu Đậu rất quen thuộc với giường lớn ở biệt thự này, một đêm đều ngủ vô cùng thoải mái, nếu không phải sáng sớm hôm sau, chiếc đồng hồ báo thức không quen thuộc cứ liên tục vang lên, nàng có thể sẽ ngủ đến tận trưa.
Lâm Chỉ Khê đã sớm luyện được kỹ năng đồng hồ báo thức vừa reo là ngồi dậy ngay lập tức, mặc dù bây giờ người vẫn còn hơi choáng váng, nhưng có Đậu Đậu ở đây, nàng phải nhanh chóng đi lấy nguyên liệu nấu ăn, không thể để mẹ của Đậu Đậu nhìn chương trình mà lo lắng.
Lâm Chỉ Khê tiện tay vuốt tóc, nhanh chóng vào phòng rửa mặt thay đồ rồi muốn ra ngoài.
Ninh Ninh dụi dụi mắt nhìn Đậu Đậu vẫn còn đang ngáp, duỗi tay nhỏ ra chào:
"Chào buổi sáng nha, Đậu Đậu."
Đậu Đậu nghe thấy tiếng của Cố Vũ Ninh, sáng sớm đã cười ha hả, hai bạn nhỏ vui vẻ đi vào phòng rửa mặt, bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Đi đến tầng dưới biệt thự, Lâm Chỉ Khê lại bị thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình cản lại.
Lâm Chỉ Khê cầm thẻ nhiệm vụ đi vào phòng rửa mặt, giơ lên cho hai bạn nhỏ xem:
"Chú đạo diễn lại nghĩ ra ý tưởng xấu rồi, hôm nay quy tắc thay đổi, hôm nay nhân vật sẽ được hoán đổi, các con phải làm mẹ đấy nhé!"
Cố Vũ Ninh vừa rửa mặt xong, chỉnh tề tóc tai, ngơ ngác nhìn Lâm Chỉ Khê:
"Ninh Ninh không hiểu."
Lâm Chỉ Khê vui vẻ ngả người xuống giường, ra vẻ hưởng thụ:
"Ý của chú đạo diễn là, mẹ hôm nay sẽ đổi vị trí với Ninh Ninh.
Mẹ bây giờ biến thành bé con, cả ngày hôm nay sẽ cần Ninh Ninh chăm sóc, bây giờ Ninh Ninh phải đi lấy nguyên liệu nấu ăn, không thì "bé con" Ninh Ninh của mẹ sẽ đói mất."
Đậu Đậu không kịp chỉnh lại mái tóc rối bời, kinh ngạc nhìn Cố Vũ Ninh, hai người đồng ý với nhau liền quay người chạy xuống tầng biệt thự, vừa chạy Đậu Đậu vừa nói với Cố Vũ Ninh:
"Hôm nay Đậu Đậu với Ninh Ninh sẽ cùng nhau chăm sóc dì tiên nữ, Đậu Đậu sẽ làm trợ lý nhỏ của Ninh Ninh, hai chúng ta chạy nhanh lên, phải mang những thứ ngon nhất về cho dì ăn."
Cố Vũ Ninh nghiêm túc gật đầu, khi xuống cầu thang không ngừng dặn dò Đậu Đậu phải cẩn thận.
Hạ Mộc trong nhà xe nghe thấy tiếng chuông báo thức, liền đạp vào Tô Văn Kỳ đang ngủ say:
"Quỷ tha ma bắt, đừng ngủ nữa, phải dậy đi lấy nguyên liệu nấu ăn, người đều đã đến rồi, đừng có lười biếng, ta và Tinh Tinh có được ăn sáng hay không là nhờ vào ngươi đấy."
Tô Văn Kỳ bị một cước của Mộc Mộc đạp cho kêu thảm thiết rồi ngồi dậy, vẻ mặt ấm ức lẩm bẩm:
"Đau chết mất, chỉ nghe nói đoạn chưởng đánh người đau, chưa nghe nói đoạn chưởng đá người cũng đau."
Hạ Mộc trừng mắt hung dữ với Tô Văn Kỳ, dọa cho Tô Văn Kỳ vội vàng sửa miệng:
"Tuân lệnh, tuân lệnh, tôi đi ngay đây, tôi vừa mở cửa là chạy ngay, tin tôi đi, với tốc độ của tôi thì không ai có thể nhanh hơn tôi đâu!"
Tô Văn Kỳ nói xong quay người xuống giường, vừa mở cửa nhà xe đã bị nhân viên công tác đưa cho thẻ nhiệm vụ chặn đường.
Tô Văn Kỳ hiếu kỳ cúi xuống xem thẻ nhiệm vụ, ngạc nhiên trừng mắt.
Rồi bước nhanh quay trở lại, đi đến bên giường, ngã nhào lên giường như đống bùn.
Hạ Mộc liền quát lên:
"Quỷ tha ma bắt, sao không chạy mà lại quay về rồi?"
Tô Văn Kỳ đưa tay đưa thẻ nhiệm vụ cho Hạ Mộc, chỉ chỉ vào bé Tinh Tinh vẫn còn đang ngủ say, vẻ mặt vui sướng:
"Tôi cũng đâu muốn quay lại, là tổ chương trình nhất định bắt tôi phải quay lại hưởng thụ đấy chứ, tôi còn biết làm gì?
Cô xem thẻ nhiệm vụ viết cái gì? Đổi vai.
Tôi không thể tin được là còn có chuyện tốt này, hôm nay tôi cũng được làm bé con, được người ta hầu hạ!
Chỉ có Tinh Tinh được đi lấy nguyên liệu nấu ăn thôi! Mau gọi Tinh Tinh dậy đi lấy nguyên liệu nấu ăn đi, hai "bé con" chúng ta cứ ngủ một giấc cho thoải mái!"
Hạ Mộc trợn mắt há mồm nhìn thẻ nhiệm vụ, Tô Văn Kỳ đưa tay nhéo mũi Tinh Tinh, không thể thở được Tinh Tinh tức giận tỉnh dậy, ấm ức muốn tìm Mộc Mộc mách.
Hạ Mộc giơ thẻ nhiệm vụ trong tay lên trước mặt Tô Diệc Tinh:
"Tinh Tinh, con thật là thảm, hết lần này tới lần khác ba của con tới một lần là quy tắc chương trình lại thay đổi, hôm nay chắc con phải dẫn hai "bé con" rồi. Con mau đi làm bữa sáng cho chúng ta đi."
Tô Diệc Tinh ngơ ngác một lúc, gối đầu nằm xuống ngủ tiếp, coi Hạ Mộc như gió thoảng bên tai, Tô Văn Kỳ không chịu buông tha, đưa tay cào hắn:
"Mau dậy đi, hôm nay con phải làm gia trưởng, làm gì có ai tham ngủ như gia trưởng vậy chứ, "bé con" của con sẽ chết đói đấy!"
Tô Diệc Tinh vừa trốn tránh, vừa cười xấu xa:
"Khi Tinh Tinh không ăn cơm thì Mộc Mộc có nói không ăn một bữa đâu có chết được!"
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ im lặng nhìn nhau, hai người đồng loạt giơ móng vuốt ma quỷ ra với Tô Diệc Tinh.
Tô Diệc Tinh trốn cũng không thoát, sáng sớm đã bị Mộc Mộc và ba quỷ tha ma bắt cào cho cười đến không thở nổi.
Tề Minh Hiên cũng trong lều cả đêm đều ngủ không ngon, gió biển thổi lều của hắn phần phật, hắn cứ không sao yên tâm được.
Thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình đưa đến, hắn còn nhanh hơn cả Tống Mộng Oánh nhận lấy. Biết hôm nay hắn phải đổi vai dẫn mẹ, Tề Minh Hiên vội vã mặc quần áo vào, sải bước ra khỏi lều, chạy thẳng tới nhà gỗ nhỏ, thận trọng nói trước cửa:
"Tâm Từ muội muội dậy chưa? Hôm nay chúng ta phải dẫn mẹ, một mình muội muội không xoay sở được phải không? Đừng lo! Minh Hiên sẽ giúp muội muội."
Tần Nhiên một tay mở toang cửa gỗ, Mộ Tâm Từ mặc váy công chúa thở dài bước ra:
"Minh Hiên ca ca, mẹ của em khó mà dẫn đi lắm, sao mà nàng không chịu nghe lời gì cả vậy? Không phải bảo chúng ta làm gia trưởng sao?
Mà em bảo mẹ mặc váy công chúa, mẹ liền cãi lại với em ngay, "bé con" của em nghịch quá đi mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận